Mục lục
Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Đồng Tiên Điện chính là phần mộ của các vương giả cái thế, trong đó cũng không biết đã chôn vùi bao nhiêu nhân kiệt rồi.

Mỗi một lần nó xuất hiện, đều cắn nuốt tính mạng của vô số cao thủ, từ xưa đến nay vẫn luôn luôn vô cùng bí ẩn, không ai có khả năng tìm hiểu rõ ràng cả.

Nam Cung Chính trở về, tất nhiên sẽ dẫn phát ra đại chấn động, các nhân vật lớp tiền bối từ khắp nơi đổ về đây đều chú ý tới việc này, các bá chủ bốn phương cùng tiến đến, khiến cho Thiên Cung ồn ào hẳn lên.

- Các vị, những gì mà ta biết thì nhất định ta sẽ nói hết ra, không cần gấp gáp như vây đâu!

Nam Cung Chính cười, đi vào trong Thiên Cung, ngồi xuống bên cạnh cái bàn bằng ngoc, tư rót ra môt chén rươu, tu môt hơi can sach.

- Các vị cũng không cần như vậy, Nam Cung huynh cùng đã trở về, còn lo không biết được chuyện gì tại đó nữa sao?

Tây Vương Mau búi tóc cao trên đỉnh đầu, gắn vài chiếc trâm bằng ngọc, có từng luồng khói mờ ảo buông xuống, bao phủ thân thể, lờ mờ che đi dáng người xinh đẹp xuất chúng và vẻ đẹp đoan trang thánh khiết của nàng.

Âm thanh ồn ào cùng dần biến mất, mọi người quay lại chỗ ngồi, những người ngồi trong Thiên Cung này ai cùng là bá chủ một phương, nắm cả vùng đất trong tay, hoặc là kỳ nhân dị sĩ, thân phận vô cùng siêu nhiên.

Tiếng tiên nhạc vang lên, các mỳ nhân Dao Trì đua nhau ca múa, tay áo phấp phới, các nàng như là những lăng ba tiên tử, được mây trắng lượn lờ dưới chân nâng lên, múa hát như đang ở trên cung Quảng Hàn.

Bên ngoài cung điện, các loại chim loan, phượng thi nhau bay lượn, ánh sáng lấp lánh như cầu vồng, chiếu rọi khắp mặt đất, bầy khi thì tiến lên dâng đào cho khách, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Phía trước ngọc điện, mọc đầy các nhành hoa lan, tươi đẹp rực rỡ, trên mặt hồ thì ngẫu nhiên thấy cá chép quẫy mình, chạm vào những đóa hao sen đang nở rộ, hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng vàng chiếu rọi khắp đại điện.

Diệp Phàm may mắn được bố trí một ghế ngồi vị trí cuối trong Thiên Cung, nơi này chỉ có Thánh chủ mới có thể được ngồi, hắn được hưởng đài ngộ cao cấp này, có thể thấy Dao Trì coi trọng hắn tới mức nào.

Nhìn khắp đại điện thì cùng chỉ có hắn và hầu tử là trẻ tuổi, những người khác ai cùng trên ngàn tuổi rồi, phần lớn mái tóc đã bạc phơ, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương.

Chỉ cần vài người ngẫu nhiên đứng cạnh nhau, thì số tuổi cộng lại cùng gần một vạn rồi, có thể thấy được lai lịch những người ở đây dọa người tới mức nào, người kém cỏi nhất cùng là tu sĩ đệ nhất của hàng ngàn quốc gia.

Rất nhiều người khi nhìn về phía Diệp Phàm đều có vẻ mật khác lạ, ngay cả Thánh tử hắn cùng dám chém, khiến cho bá chủ khắp nơi đều bị kinh động, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Mọi người cũng biết, hắn với tư cách truyền nhân của Nguyên Thiên Sư thì mới được ngồi trong này, ngay sau đây Dao Trì còn phải mời hắn phong ấn Thạch Vương.

Đa số mọi người không biết lai lịch của hầu tử, nó rất am hiểu các loại thuật biến hóa, có cùng cấp độ với Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp của Diệp Phàm, tới cả Thánh chủ cũng không nhìn ra được.

Chỉ có Nguyên Vương nhất mạch, Nguyên Thuật thế gia cổ xưa và vài người đã sống từ xa xưa, tu thành những thần thuật bắt buộc như Thần Nhãn hoặc Thiên Nhàn thì mới biết được lai lịch của hầu tử.

Diệp Phàm cùng ngồi xuống, muốn nghe Nam Cung Chính giảng giải những nghi hoặc bên trong Thanh Đồng Tiên Điện, không ngờ lại bị mời tới nâng cốc uống rượu liên tục.

Hắn lui ra ngoài, ngồi với những người này hắn chẳng có chuyện gì để nói cả, thà rằng ngồi chè chén nhậu nhẹt với bọn Lý Hắc Thủy còn hơn.

Hầu tử cũng đi theo ra ngoài, trong này cũng chẳng có mấy người mà nó biết, lại không muốn uống rượu với mấy lão già này, ở đây chẳng có chủ đề nào mà nó có thể thảo luận cả.

Bên ngoài Thiên Cung có rất nhiều tòa lầu ngọc, bên trong bày ra vô số bàn ngọc, Dao Trì tiên tử như một đám mây đẹp đè, rực rỡ, nhanh chóng đưa tới các loại đồ ăn quý hiếm và rượu ngon.

- Tiểu Diệp Tử, sao ngươi lại đi ra ngoài này vậy? Bên trong đại điện có Bàn Đào Vương, dược lực rất mạnh mẽ, còn lớn hơn Bàn Đào Hội bên ngoài này rất nhiều!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm ngồi khoanh chân cạnh một cái bàn, cười nói:

- Không sao, lát nữa ta đi vào lấy giúp các ngươi một ít.

Cô bé cũng mon men tới gần Diệp Phàm, ngồi lên lòng hắn, kết quả lại nhận ra bị luồng luồng mây mù bao phủ, người nàng quá nhỏ, ngồi không đến mật bàn, liền lập tức nhăn cái mũi nhỏ xinh như được khắc bằng ngọc lại.

Mấy người liền phá lên cười, ôm cô bé đặt luôn lên bàn ngọc, mỗi một người có một tấm bàn ngọc, nên cũng không có ai đi quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này.

- Diệp huynh, ta mời ngươi một ly!

Kim Xích Tiêu đi tới, trên mặt còn mang theo nét cười, trên thân khoác bộ chiến y màu vàng, thoạt nhìn khá là khôi ngô thần võ.

Diệp Phàm chạm cốc với hắn, uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Nghe nói cách đây không lâu Kim huynh bị thương, không có gì nghiêm trọng chứ?

- Cũng không có gì là đáng ngại cả, chỉ là không hiểu sao Sát Thủ Thần Triều viễn cổ lại ra tay với ta.

Kim Xích Tiêu nhíu mày.

- Chúng ta cũng có thể nói là đồng bệnh tương liên rồi!

Diêu Quang Thánh tử đứng dậy, bưng chén ngọc đi tới đây.

Bọn họ đứng cùng một chỗ, tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, các anh kiệt tại Đông Hoang đều quay đầu nhìn về nơi này.

- Ngươi là hậu nhân của Hoàng Kim vương mạch!

Trong đôi mắt của hầu tử bắn ra ánh sáng sắc lẹm, nhìn chằm chằm vào Kim Xích Tiêu, nói:

- Đáng tiếc, huyết mạch của ngươi lại không tinh thuần, các ngươi không còn có thể thịnh vượng như khi còn có Hoàng ở thời thái cổ nữa rồi.

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn lại đây, rất nhiều người biết rằng Hoàng Kim gia tộc tại Bắc Nguyên là chủng tộc thái cổ, nhưng lại có rất ít người đề cập tới, đây là một chủ đề rất nhạy cảm. Không ngờ, hầu tử này chẳng những gợi lên chuyện này, mà còn vạch thẳng ra vấn đề huyết mạch truyền thừa của họ.

Trên mặt Kim Xích Tiêu lộ ra một tia dị sắc, nhưng cũng không nói thêm gì cả, nâng chén lên, tự uống một ly rượu.

-Oa...!

Tiếng Hỏa Nha hót vang, từ không trung xa xa, có một luồng sáng màu đen lao tới, giống như một tia chớp, trong nháy mắt đã tới đây, hiện lên một lão đạo mặc áo lông.

- Đây là Ô Nha đạo nhân, hắn vẫn còn sống sao!

Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối đều có vẻ sợ hãi.

Diệp Phàm cũng tim đập thình thịch, hắn đã từng nhìn thấy lão yêu tuyệt thế này tại tầng thứ tám Hỏa Vực, hắn luyện chế một đống Thần Thiết, nhẹ nhàng đập chết một vị đại nhân vật của Cơ gia.

- Đây chính là cự phách của Yêu tộc a, là nhân vật sống cùng thời với Xích Long đạo nhân, đã hơn ba ngàn tuổi rồi, còn già hơn phân nửa so với các Thánh chủ ngồi đây!

Hễ ai nhận ra lão thì cùng đều phát lạnh, vội vàng tránh đường cho lão đi qua, cho dù lão yêu này ngàn năm chưa xuất thế, nhưng hung danh của hắn vẫn chưa bị người đời lãng quên.

Dao Trì Thái thượng trưởng lão tới đón, rất khách khí mời hắn vào trong Thiên Cung, không dám có chút chậm trễ hay thất lễ nào cả.

Không lâu sau, các con thọ viên bắt đầu dâng đào tiên lên, Bàn Đào thịnh hội cùng được bắt đầu, mỗi bàn được dâng lên mấy quả linh đào, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Mọi người liên tục nâng chén, bàn luận rất sôi nổi, Vương tộc thái cổ sắp xuất hiện, các đệ tử Thánh địa đã sớm biết được điều này, tất cả đều bàn luận về nó.

Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy kéo Diệp Phàm đi, không đi chúc rượu, mà chuyên môn đi về phía các Thánh tử và Thánh nữ.

- Bây giờ ngươi nhìn giúp ta xem có Thánh tử nào yếu kém không, tới lúc đó giúp chúng ta xử lý hắn, để cho chúng ta tiến vào trong Kỳ Sĩ Học Viện, dù sao thì bọn họ đều có sát ý với ngươi mà!

Liễu Khấu nói với vẻ rất khoa trương.

- Tiên tử siêu trần thoát tục, băng cơ ngọc cốt, khiến cho lòng ta không kìm nổi bị nàng hấp dẫn, nhưng lại thật xấu hổ bản thân không xứng với nàng!

Khương Hoài Nhân đang đuổi theo Vạn Sơ Thánh nữ, không ngừng khua môi múa mép mấy thứ nhảm nhí gì đó.

- Tiểu thúc thúc, ngươi làm gì vậy?

Khương Thải Huyên, muội muội của Khương Dật Phi, vừa lúc đứng ở bên cạnh, liền bước lên ngăn cản vị tộc thúc trên người tràn đầy phi khí này, nói với giọng oán trách.

- Ta đang đi tìm một tiểu thẩm thẩm cho ngươi!

Khương Hoài Nhân nhỏ giọng nói.

Khương Thải Huyên xinh đẹp động lòng người, vô cùng hoạt bát hiếu động, lúc này cũng không kìm nổi mà trừng đôi mắt to, coi thường nhìn hắn, rất không tin vị tiểu thúc thúc này.

- Con bà nó!

Một đám người trợn mắt lên nhìn, nhất là các môn đồ của Vạn Sơ, Thánh tử của bọn họ đã bị Diệp Phàm chém, trong lòng nghẹn đầy lửa giận, không có chỗ phát tiết.

- Tử Hà tiên tử, ngươi đã từng nghe nói tới Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chưa?

Một bên, Liễu Khấu vẻ mật rất chân thành hỏi Tử Phủ Thánh nữ, hơn nữa lại còn bưng ly rượu lên mời nữa chứ.

- Phốc!

Rất nhiều người nghe được câu này, không kìm được phun cả ngụm rượu trong mồm ra, tên này cùng thật là ăn nói quá trực tiếp đi, tất cả đệ tử Tử Phủ đều xắn tay áo, đứng lên muốn liều mạng với hắn.

Diệp Phàm bước tới, cũng không cố ý thả ra khí tức, nhưng áp lực vô hình của hắn vẫn khiến cho mọi người tại đây tim đập nhanh, lặng lẽ lui về phía sau.

Chương 524: Bí mật của Thanh Đồng Tiên Điện (Hạ)

Hiện tại hắn đã Thánh thể sơ thành, có lực uy hiếp khá lớn đối với các anh kiệt cùng thế hệ, ngoài mấy người cá biệt ra thì gần như không có ai trẻ tuổi mà chống lại được hắn cả.

Bỗng nhiên cách đó không xa có tiếng xôn xao rất lớn, nhiều người chạy ra cửa Thiên Cung xem có chuyện gì xảy ra.

Các Thánh tử và Thánh nữ đều nhanh chóng bước lên, mọi người đều biết rằng Thiên Cung là trung tâm bàn luận những đại sự có tầm ảnh hưởng to lớn tới khắp cả thế gian, bọn họ cũng không có tư cách đi vào, chỉ có thể nghe ngóng bên ngoài cửa cung.

Diệp Phàm và hầu tử bay thẳng vào trong, không muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt trong này.

- Ta đã thấy rất nhiều hài cốt của các cao thủ trong Thanh Đồng Tiên Điện...!

Nam Cung Chính bắt đầu kể lại những gì trải qua.

Hắn cùng với rất nhiều lão già sắp hết thọ nguyên, đi vào trong Thanh Đồng Tiên Điện, có thể nói là cửu tử nhất sinh, ngoài hắn ra thì tất cả mọi người đều chết bên trong.

Lời kể của Nam Cung Chính cũng gần giống những gì Diệp Phàm trải qua, tuy nhiên, bọn họ là dựa vào thực lực tuyệt đối để đánh ra một con đường để xông vào, chứ không phải giống như Diệp Phàm, mượn dùng uy lực của miếng lục đồng mới hữu kinh vô hiểm đi vào trong.

Đoàn người Nam Cung Chính đi tới có thể nói là bước lên máu tươi mà đi, bên trong đó hỗn độn kiếm quang vừa xuất hiện đã tiêu diệt một mảng lớn người trong đội, tới Âm Dương Sinh Tử Môn lại cắn nuốt một lượng lớn các lão già vào trong đó.

- Chữ tiên dính đầy máu, được khắc từ trước thời thái cổ, tới tận bây giờ mà vết máu vẫn chưa khô, phát ra sát khí xuyên thấu cả muôn đời!

Giọng kể của Nam Cung Chính trầm thấp, chậm rãi, một đám lão già bảo thủ liên thủ với nhau, còn đi được xa hơn Diệp Phàm, đã tiến vào thiên địa bên trong huyền môn.

- Loại máu trong đó cực kỳ đáng sợ, có hai vị tiền bối bước lên muốn lấy một ít về nghiên cứu, kết quả là vừa mới đụng vào nó, liền lập tức bị hủy diệt thành cát bụi!

Nam Cung Chính kể lại, những nguy hiểm gặp phải khiến cho hắn tới tận bây giỜ vẫn phải nhíu mày, dường như trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, thầm thấy may mắn là năm đó hắn không đi đụng vào những tiên huyết khủng bố kia, nếu không thì cũng khó mà thoát chết được.

- Thật sự đó là máu của tiên sao?

Vị nữ Cung chủ của Bắc Cực Băng Thần Cung hỏi.

- Một số tiền bối đoán rằng đó là máu của Đại đế cổ, có thể chém hết sinh linh trên thế gian.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều cả kinh hô lên, Đại đế cổ là chủ đề rất nhạy cảm, tất cả những gì về họ đều có khả năng khiến cho sóng gió ngập trời nổi lên.

- Đại đễ viễn cổ chết bên trong đó sao?

Mọi người cũng không tin, tất cả những Đại đế thì đều danh chấn cổ kim, lưu truyền muôn đời, ai nấy đều biết tới, vị nào chết ở trong đó vậy?

Tất cả mọi người ở đây đều là bá chủ một phương, là chủ nhân của vùng đất này, đã gặp qua vô số chuyện kinh khủng, nhưng lúc này vẫn không kìm nổi mà hoảng sợ tái mặt.

- Các nhân vật cấp tiền bối đó đều đến từ Thánh địa, các ngươi chắc cũng biết rằng lời của họ khá là đáng tin cậy!

Nam Cung Chính nói.

Các bá chủ tại đây đương nhiên cũng hiểu được, đó đều là những người sắp tọa hóa của đại Thánh địa, có một số người có lẽ là sư huynh già cỗi của bọn họ, có khi còn có cả các nhân vật cấp tiểu sư thúc của họ nữa.

- Thanh Đồng Tiên Điện có tồn tại ở thời thái cổ không?

Diệp Phàm thầm truyền âm hỏi Đấu Chiến Thánh Viên.

Hầu tử nhíu mày, nói:

- Hình như ta đã nghe lão ba nói qua một lần thì phải, khi đó tuổi còn quá nhỏ, trí nhớ mơ hồ, không biết cụ thể được!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, Thanh Đồng Tiên Điện này quả thực là cổ xưa, không ngờ đã tồn tại từ thời kỳ thái cổ rồi.

Đám người Nam Cung Chính nghe được một vài đoạn cổ kinh đứt quàng, liền bị hấp dẫn mà đi theo, tiến vào trong thiên địa phía sau huyền môn, thiếu chút nữa là đã bị tiêu diệt toàn bộ, khí tức trong đó gần như nghiền bọn họ thành bột mịn.

- Chỉ mỗi khí tức thôi mà cũng đã sắp nghiền nát ngươi rồi sao?

Mấy người tại đây trố mắt, nhìn trân trối, gần như không ai có thể tin được.

Những người đi vào trong đó là nhân vật cờ nào cơ chứ, bọn họ đều hiểu rõ cả, đó đều là các cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, muốn tìm cơ hội đột phá để giữ mạng sống, muốn đi xa hơn nữa trên con đường tu tiên gian khổ này.

- Rốt cuộc thì đó là loại tồn tại như thế nào?

Mọi người gần như không thể tường tượng được.

- Đó là khí tức của Độc Nhân Đại đế!

Lời này của Nam Cung Chính vừa thốt ra, khiến cho tất cả mọi người đều bật dậy cả kinh.

- Cái gì! Điều này không có khả năng xảy ra!

- Chẳng lẽ hắn còn sống sao?

- Hắn gần như là vị Đại đế sống lâu nhất, cách đây cũng phải ít nhất là hai mươi mấy vạn năm rồi!

Ai nấy đều kinh sợ, trên mặt tràn ngập vẻ hài hùng.

VỊ Đại đế viễn cổ này rất lập dị, hắn coi cả thế gian là địch, giết chóc khắp nơi, dùng một người đối kháng với cao thủ khắp thiên hạ.

Quá trình trưởng thành của hắn vô cùng cam go, cửu tử nhất sinh, nhưng lại cũng vô cùng khủng bố, đây là một con đường nhuộm bằng máu, cả thiên hạ này dường như cũng run rẩy dưới chân hắn.

- Ta cũng không bảo rằng hắn còn sống!

Nam Cung Chính lắc đầu.

- Rốt cuộc thì ngươi đã gặp được những gì, làm sao lại có khí tức của hắn được?

- Hắn để lại thứ gì mà gần như có thể toàn diệt các ngươi vậy?

Tất cả mọi người đều cực kỳ kích động, rất vội vã muốn biết đáp án, những tin tức này quả thực là vô cùng kinh người, trong lòng mọi người đều cuộn sóng.

- Chúng ta gặp được thi thể của Độc Nhân Đại đế...!

Nam Cung Chính từ từ nói.

Sau khi bọn họ tiến vào trong, gặp được lớp máu đỏ tươi và chữ tiên bằng máu đỏ, không có gì khác nhau cả, đây là một vùng thiên địa rất huyền diệu

Ngoài ra, còn có một vài mẩu thi thể, đương nhiên cũng không nhiều, nhưng chính chúng đã phát ra khí tức, khiến cho một số nhân vật cấp tiền bối vừa tới gần thì đã biến thành bột mịn.

- Độc Nhân Đại đế lại bị người ta phân thây sao? Không thể như vậy a!

- Tuyệt đối không thể có chuyện này, làm gì có ai đánh bị thương hắn được, khi xưa thiếu chút nữa là hắn đã tiêu diệt tất cả các truyền thừa cổ rồi, làm gì còn ai áp chế được hắn nữa?

- Tuyệt đối không có chuyện này xảy ra, cho dù là gặp phải Đại đế đời sau, hay là Hoàng của thái cổ cũng không có khả năng bị đánh bại a!

Gần như tất cả mọi người đều ngây dại, hoàn toàn không tin chuyện này, Độc Nhân Đại đế ngạo thị muôn đời, tuyệt đối không thể có chuyện bị địch nhân phân thây ra được.

- Chính xác là Độc Nhân Đại đế!

Tất cả mọi người nghe thấy vậy, đều im lặng xuống, bỉnh tĩnh nhìn về phía Nam Cung Chính.

Hai chữ Độc Nhân chấn động muôn đời, một cách xưng hô khiến người ta sinh úy kỵ, một nhân vật vô địch cổ kim, không ngờ lại bị người ta phân thây, ai cũng không dám tin đây là sự thật.

Đó là nhân vật đáng sợ đến mức nào? Độc Nhân Đại đế đại biểu cho vô thượng, chiến lực quán cổ tuyệt kim lại rơi vào một cái kết cục như vậy!

- Chỉ có mảnh thi thể không nhiều lắm, nhưng sát khí lại có thể xuyên thấu cổ kim, ta tin tưởng ngoài Độc Nhân Đại đế từng huyết tẩy thiên hạ ra, không có thi thể người nào có thể có khí tức sắc bén như vậy.

Nam Cung Chính mở miệng.

Bọn họ lúc ấy đều kinh sợ, trải qua phân tích ti mi, đều cho rằng đây là máu thịt của Đại đế viễn cổ, thậm chí rất có thể là “Tiên” hư vô mờ mịt.

Lúc ấy, mỗi người đều sợ hãi tới cực điểm, tiên hoặc là Đại đế viễn cổ bị phân thây, rốt cuộc là người phương nào gây nên?

Bọn họ cẩn thận tìm kiếm, rốt cục phát hiện ấn ký mật quỷ, tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, trong ưu thương có ánh sáng, vô cùng sinh động, vượt qua thái cổ, đi thẳng vào lòng người.

Đó là dấu hiệu của Độc Nhân Đại đế hai mươi mấy vạn năm trước.

- Một cái ấn ký mà thôi, nói không chừng là Độc Nhân Đại đế ra tay, đánh chết nhân vật kia cũng không chừng, rồi để lại ấn ký ở đó.

Có người lên tiếng.

Nam Cung Chính lắc đầu, nói:

- Chúng ta cẩn thận tìm kiếm, phát hiện ấn ký không chỉ có ở một chỗ, rất rõ ràng là Độc Nhân Đại đế đã từng sống ở đó.

Từng mẩu thi thể rơi rãi ở khắp nơi chung quanh nơi nghi chân của Độc Nhân Đại đế, đủ loại dấu hiệu cho thấy, vào lúc hắn bế quan thì bị người ta phân thây.

- Ngài thật sự... tin chính xác... là Độc Nhân Đại đế?

Có người hỏi với giọng run run.

Rốt cuộc là ai làm được hết thảy chuyện đó, tất cả đều có cảm giác da đầu run lên, Đại đế còn có thể có địch thủ hay sao, điều đó không có khả năng

- Ta tin chắc đó là Độc Nhân Đại đế, bởi vì chúng ta còn phát hiện dấu vết cây thần dược của hắn trồng.

Nam Cung Chính nói thêm.

- Cái gì?

Rất nhiều người đều cả kinh kêu lên.

Mỗi một vị Đại đế đều có trồng một gốc cây Bất Tử Thần Dược, dựa vào Thần dược là có thể phán đoán thân phận của họ.

- Các ngươi chiếm được Bất Tử Thần Dược?

- Là cây tiên trân số một số hai trong truyền thuyết kia?

Tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập, gần như quên mất sự sống chết của Độc Nhân Đại đế, tất cả đều nhìn về phía Nam Cung Chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK