Mục lục
Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên vùng hoang dã lạnh như băng, gió lạnh vẫn như cũ đang gào thét, tuyết bay tán loạn, phủ kín khu chiến trường đáng sợ kia, vết máu cùng mảnh xương vụn đều lấp dưới lớp tuyết trắng.

Một đống lửa cháy phừng phừng, một cái đỉnh đặt trên cái giá, bên trong có các loại trân hào mỹ vị, tản phát ra từng đợt mùi hương thơm phức, ở trong vùng tuyết lạnh giá này đặc biệt thật mê người.

Diệp Phàm tự mình ra tay, lại nhóm ra một đống lửa, nướng từng xâu từng xâu thịt khô vàng óng ánh, mỡ nhỏ giọt xuống, ở trong đống lửa phát ra tiếng “xèo xèo lốp bốp” nổ vang.

Nhiều thức ăn như vậy, tất cả đều là trân phẩm hiếm thấy, nếu chỉ ở trên một viên cổ tinh quả thực rất khó tìm ra mấy thứ này, như là Đằng Xà, Kim Bối Thần Thu, Thần Huyết Ngân Kê...

Cô bé thực ngoan ngoãn ngồi trên một tấm đệm mềm, đôi mắt trông mong nhìn các loại mỹ thực, không kiềm nổi nuốt một ngụm nước miếng. Tiểu tử kia thật sự là đói bụng lắm rồi đây.

Chuyện cô bé trải qua khiến người ta vừa cảm thương vừa đau lòng, một mình lang thang chịu đói chịu lạnh giữa trời băng đất tuyết, gió tuyết đều có thể chôn vùi thân thể nhỏ nhắn của cô bé.

- Lập tức xong ngay! Chờ một chút!

Diệp Phàm cười cười nói với cô bé.

Bé khẽ ừ một tiếng, chớp chớp đôi mắt to, thực nghe lời chờ ở nơi đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn sớm được rửa sạch, hơn nữa đã thay một thân y phục sạch sẽ mà ấm áp. Sau khi rửa mặt chải đầu đổi cách ăn mặc, tiểu tử kia quả thực giống như một búp bê gốm sứ, trắng mịn như ngọc mài.

Lúc này, bất kể là Lệ Thiên hay là Yến Nhất Tịch đều kể một ít chuyện xưa thú vị, pha trò cho cô bé vui vẻ.

- Thúc thúc! Bé rất tốt, không cần lo lắng!

Tiểu tử kia thật biết chuyện, thấy Yến Nhất Tịch bọn họ quay chung quanh mình, vừa kiếm ứa, vừa muốn chữa thương cho mình, liền non nớt nói.

Tiểu Thảo cũng ở bên cạnh, thấy cô bé không việc gì, cũng rất vui vẻ.

- Xong rồi! Đến đây, nếm thử chút mỹ vị danh chấn cổ lộ Nhân tộc, Ngũ Văn Dương Chân!

Diệp Phàm cười nói, lấy xuống một chân dê nướng vàng óng ánh, nhưng chất thịt ngon tuyệt không già, mùi hương ngào ngạt mê người.

Hắn dùng một thanh đao bạc cắt ra, cắt lấy một mảnh vàng óng bên trong có vằn năm màu sáng bóng lưu động trông thật bất phàm.

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thực vui vẻ nhận lấy cái mâm bạc, sau đó nhưng không có chính mình dùng ăn, mà đưa cho Tiểu Thảo, nói:

- Tiêu tỷ tỷ! Tỷ ăn đi!

- Bé ăn trước đi! Ta còn chưa đói bụng đâu!

Tiểu Thảo lớn hơn vài tuổi, sớm biết điều. Biết rõ cô bé mấy ngày này đói khổ lạnh lẽo liền rất nhanh từ chối.

- Không cần nhường, ai cũng có phần!

Diệp Phàm cười nói, trong lòng tràn ngập ấm áp, sớm đã không còn chút sát khí lúc ở trên chiến trường. Mắt nhìn thấy hình ảnh hồn nhiên và ấm áp như vậy, hắn cảm thấy được tâm tỉnh tốt hơn rất nhiều.

Chiếc mâm bạc kêu lách cách, hai đứa bé ăn rất ngon miệng, vung múa cái nĩa bạc như máy xay gió, thực đáng yêu.

Nhưng Diệp Phàm nhìn thấy lại có chút đau lòng, tiểu tử kia thật sự là đói bụng lắm.

Nhiều năm như vậy, chịu ủy khuất như vậy, Yến Nhất Tịch thực lo lắng cô bé xảy ra vấn đề, nhỏ giọng bàn bạc với Diệp Phàm, có nên hay không hẳn là nghĩ biện pháp cho cô bé.

Nhưng mà, bọn họ dò xét cẩn thận, lại phát hiện tiểu tử kia rất đơn thuần, luôn nhớ kỹ điều tốt người ta làm, đối với chuyện không thích cùng với khổ sở đã sớm quên sạch.

Trong lòng không có cừu hận, chỉ có hào quang sáng ngời, một tiểu tử thật không biết nên nói là tim phổi tê liệt, hay là đơn thuần đáng yêu.

- Cô bé luôn quên đi quá khứ, chẳng lẽ là bị làm tan biến ý thức hay sao? Hay là trải qua lâu dài, có tổn thương gì cần làm cho cô bé quên đi như vậy chăng?

Lệ Thiên ngầm truyền âm hỏi.

Diệp Phàm nghe vậy chau mày, về bệnh trạng của cô bé, hắn nghĩ tới rất nhiều, hơn nữa vừa rồi đã ra tay giúp cô bé cải thiện “bệnh tình”, để bé không đến mức quên đi người bên cạnh. Nhưng mà, vẫn như cũ có rất nhiều câu đố khó giải.

“Đây là chỗ bí mật trường sinh của cô bé hay sao?” Trong lòng Diệp Phàm thực không bình tĩnh, đối với lai lịch và thân phận cô bé, hắn có một hai loại suy đoán gần như đến gần sự thật, nhưng không tiện nói ra.

- Tiên Thai thủy chung như một, không nhiễm bụi bậm, không nhiễm hồng trần, quên đi quá khứ, tinh thuần trong sáng, đây là một trong căn do trường sinh của cô bé sao?

Yến Nhất Tịch cũng nói.

Hắn cùng với Lệ Thiên sớm từ trong miệng Diệp Phàm hiểu biết đủ loại về cô bé ngày xưa, cùng với trạng huống ngày nay nên tự nhiên có rất nhiều ý tưởng.

Mấy ngàn năm trước đã như vậy, ngày nay vẫn còn là thế này. Thậm chí còn có một vài dấu hiệu cho thấy, ở thời đại viễn cổ từ trước đã mơ hồ có bóng dáng cô bé, đây là manh mối ngày xưa Diệp Phàm ở Đông Hoang dò tìm được, đây là loại nghịch thiên đến mức nào!

- Đại ca ca! Bé ăn no rồi!

Tiểu tử kia thực vui vẻ, nhu thuận ngồi ở đó, giơ cao cái mâm bạc lên cho hắn xem, đều ăn sạch sẽ.

Tiểu tử kia thực đơn thuần, thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần không có người khi dễ, luôn vui vẻ hạnh phúc. Còn có thể làm ảnh htrởng cho người khác cùng thả lỏng theo, cảm thấy rất ấm áp.

Diệp Phàm cưng chiều sờ sờ đầu cô bé, lại cho uống vào một chút canh nóng, nhìn thấy hình dạng cô bé thế này, trong lòng hắn cuối cùng dễ chịu một ít.

- Chúng ta có phải lại quên mất thằng nhóc nhỏ rồi không?

Lệ Thiên cười hắc hắc nói.

- Ở đâu, ở đâu, ở đâu có con thỏ nhỏ?

Cô bé cùng Tiểu Thảo cùng nhau reo lên.

- Ở trong này!

Yến Nhất Tịch mỉm cười, lấy ra đứa nhỏ mập mạp trắng mịn nằm trong tiên nguyên.

- Gạt người!

Hai tiểu tử kia đồng loạt kêu lên.

Tiểu Thảo thì rất ngạc nhiên bước tới, cách tiên nguyên nhìn xem đứa nhỏ, nói:

- Hắn như thế nào ở trong tảng đá vậy? Đây là quan tài sao, hắn xem như chết non à?

- Ngươi mới chết non đấy!

Tiểu mập mạp từ trong giấc ngủ mê bừng tỉnh, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát gần nói như vậy, lập tức bất mãn.

- Quỷ nha!

Tiểu Thảo bị dọa cả kinh kêu lên một tiếng sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.

- Ngươi mới là quỷ đấy! Ta là kỳ tích vĩ đại nhất thế gian!

Tiểu mập mạp làm ra vẻ ta đây nói, sau đó đột nhiên kinh tỉnh lại, nói:

- Đây là tiểu nha đầu các ngươi tìm kiếm kia à? Không được tốt lắm!

Quái thai nghịch thiên như hắn như vậy, thực có thể là xưa nay ít thấy, đích xác có tư cách nói câu nói này. Ở trong mắt người khác Tiểu Thảo có thể cho là căn cốt hiếm thấy, là tư chất khó có được.

- Tiểu tử đưa hấu lại nói lung tung rồi, mông lại ngứa rồi sao?

Lệ Thiên cười quái dị, sau đó “bốp” một tiếng thtrởng cho nó một cái tát.

- Một trăm mười ba lần, ta nhớ kỹ đấy!

Đứa nhỏ tức giận kêu lên.

- Đại ca ca! Hắn là ai vậy?

Cô bé ở sau lưng Diệp Phàm ló đầu ra, tò mò nhìn tiểu mập mạp trong tiên nguyên.

- Đây là một đứa nhỏ không tốt, ngay cả ông trời cũng không muốn nhìn thấy nó, nên che nó lại!

Lệ Thiên giành trước đáp.

Đứa nhỏ lườm mắt nhìn hắn, một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, sau đó tràn ngập vẻ khinh thường, khiêu khích bọn họ.

Cô bé cũng bước lại gần, tò mò quan sát, còn dùng tay sờ sờ tiên nguyên, lập tức có tiên hà bay vào trong cơ thể cô bé.

- Quỷ nha!

Lần này đến phiên tiểu mập mạp hét to, tràn ngập vẻ mặt kinh sợ, nhìn chằm chằm vào cô bé.

Cô bé lật đặt lui về phía sau, nắm lấy góc áo của Diệp Phàm núp ở phía sau hắn, chỉ ló ra nửa cái đầu quan sát.

Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên chậc chậc lấy làm kỳ, tuy rằng sớm nghe nói qua một ít chỗ thần kỳ của cô bé, nhưng lúc này nhìn thấy cũng không kiềm nổi kinh ngạc.

- Nàng... Nàng là ai, như thế nào có thể đoạt nguyên khí của ta?!

Tiểu mập mạp dường như sợ hãi, mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm cô bé không nháy mắt.

- Bé không có cố ý!

Cô bé nhỏ giọng nói, bước tới phía trước nhận tội.

- Ôi chao, lại tiết ra căn nguyên, tiên khí ngủ đông trong cơ thể ta bị xói mòn!

Đứa nhỏ kêu to, lộ ra ý sợ hãi, đây là sợ hãi cô bé phát ra từ trong lòng.

Diệp Phàm lộ vẻ kinh ngạc, hắn phát hiện trong cơ thể tiểu mập mạp có phù văn lấp lánh, trong máu có ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc không hiểu. Điều này thật đúng là khiến hắn động dung.

Phi thường huyền ảo, khó có thể nhìn thấu!

Mà cái gọi là tiên khí đúng là từ trong máu nó tràn ra, làm cho tiểu mập mạp bị dọa cho hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Cô bé thì lộ vẻ mặt mù mịt, vội lui ra ngoài. Cô bé thủy chung không có gì dị thường, trong cơ thể thật bình ổn, tia sáng mờ từ tiểu mập mạp tràn ra chìm sâu vào tong cơ thể cô bé cũng không có sinh ra mảy may biến hóa gì.

Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều đổi sắc, Tiểu Thảo không biết gì chỉ đứng ở bên cạnh nhìn người này người kia.

- Cứu mạng nha!

Tiểu mập mạp thiệt tình sợ hãi, lớn tiếng kêu cứu. Nó bị dọa đến sắp khóc.

- Ai bảo ngươi già mồm, hiện tại biết sợ rồi sao?

Lệ Thiên cười nói, đưa hắn dời ra một chút.

Mà cô bé thì cũng không tới gần nữa, một lát sau tiểu mập mạp trong tiên nguyên mới khôi phục bình thường, nhưng lòng còn có ý sợ hãi, đánh chết cũng không muốn tới gần, thậm chí muốn chạy trốn, đáng tiếc không thoát khỏi năm ngón tay của Diệp Phàm.

- Nàng là ai, như thế nào đáng sợ và thần bí như vậy. Mới lớn một chút như vậy, có thể còn không lớn hơn ta nữa!

Đứa nhỏ mắt trợn trừng rất lớn, không ngừng cân nhắc, không phục lắm.

- Bé lại đây!

Diệp Phàm thoáng suy nghĩ một lát, sau đó ôm cô bé tới trước tiên nguyên. Không phải hắn muốn tìm tòi nghiên cứu cô bé, mà là muốn xác định lai lịch đứa nhỏ.

- Không cần nha!

Tiểu mập mạp như là heo bị cắt tiết kêu lên thảm thiết, vung tay múa chân, lắc lư cả khối tiên nguyên.

Lần này, cô bé mới vừa tới gần, trong cơ thể đứa nhỏ đã có từng đợt từng đợt tiên khí bay ra, hơn nữa trong cơ thể nó “ù ù” vang động, mảnh nhỏ đại đạo trong máu nó càng tăng thêm rất nhiều lần.

- Tiểu mập mạp trắng mịn này lai lịch thật đúng là dọa người! Lúc này mới bao lớn, trong cơ thể đã có loại mảnh nhỏ đạo tắc vô thượng này!

Lệ Thiên líu lưỡi.

Tuy nhiên, lúc này đứa nhỏ cũng rất chật vật, tràn ngập ý sợ hãi, đây là một loại sợ hãi theo bản năng, là lần đầu tiên trong đời nó kiêng kị một người như vậy.

Ở trong cơ thể nó xuất hiện phù văn càng ngày càng nhiều, cuối cùng cả người nó đều sáng rực lên.

Cùng lúc đó, cái đỉnh đồng xanh trong cơ thể Diệp Phàm cũng run lên phát ra thành tiếng, hắn lập tức biến sắc rất nhanh lấy ra.

Diệp Phàm nắm lấy cô bé, chú ý bảo hộ nàng, sau đó trực tiếp nhét đứa nhỏ vào trong cái đỉnh xanh, theo dõi quan sát cẩn thận.

- Mưu sát rồi! Ta không muốn chết đâu! Các ngươi không thể đối với ta như vậy, mau mau mang cô gái nhỏ kia đi!

Đứa nhỏ gào khan tiếng.

“Ông!”

Cái đỉnh đồng xanh lại run lên, điều này làm cho Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch tất cả đều biến sắc, lộ ra vẻ khó tin, tiểu mập mạp này lai lịch rất kinh người!

Diệp Phàm lắc cái đỉnh, muốn có phát hiện nhiều hơn, kết quả phát hiện tiểu mập mạp miệng sùi bọt mép, thất điên bát đảo.

- Bé! Giúp ca ca một tay!

Diệp Phàm bảo cô bé thò bàn tay nhỏ nhắn vào trong cái đỉnh, còn mình thì nhìn chằm chằm vào tiểu mập mạp không nháy mắt.

- Ta sợ rồi! Phục tùng rồi! Khoản nợ các ngươi đánh vào mông ta bỏ qua hết, ta không ghi nhớ sổ sách!

Tiểu mập mạp kêu to thỏa hiệp.

Máu trong cơ thể nó sôi trào, bị cô bé áp chế tiên khí tràn ra càng nhiều. Tuy rằng không tổn thương đến thân thể nó, nhưng lại có một loại sợ hãi theo bản năng.

“Ông!”

Cái đỉnh đồng xanh lay động, lần này nở rộ ra hào quang càng hừng hực hơn, đồng thời phát ra vài đạo âm tiết cổ xưa, vô cùng thần bí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK