Diệp Phàm cũng không quá lo lắng, Khối Lục Đồng này đang yên lặng nằm trong Khổ Hải của hắn, cho đến nay vẫn chưa có ai biết, cho nên điều này sẽ không gây phiền toái gì cho hắn cả.
"Hay là Trung Châu sẽ hợp tác với Đông Hoang, dù sao 2 bên cũng đều có Chí bảo bị chôn ở trong Âm phần."
"Theo truyền thuyết, Hoang tháp có thể đè chết tiên nhân, nếu như nó xuất thế, nhất định sẽ ổn định được Âm Phần của Đại Đế."
"Hoang Tháp lại ở ngay trong Âm phần, ngươi nói như vậy chính là làm khó rồi, hiện tại chưa có biện pháp nào phá vỡ được Âm phần của Đại Đế."
"Chí bảo của Trung Châu rốt cuộc là cái gì, tại sao lại thất lạc ở Đông Hoang chúng ta?"
"Trung Châu cổ lão có rất nhiều điều thần bí, có người nói chí bảo của bọn họ tồn tại cùng với thế gian, không phải những người như chúng ta có thể biết được."
"Hình như chỉ là một khối Tàn phiến thật lạc ở Đông Hoang chúng ta, còn cụ thể là cái gì, thì hầu như không ai biết."
Mấy vị tu sĩ vừa ăn vừa nghị luận, Diệp Phàm nghe được không ít tin tức hữu dụng.
"Đã hơn hai năm rồi, khu phế tích đó, thây đã chất thành núi, máu chảy thành sông, không biết đến khi có kết quả thì sẽ chết không biết bao nhiêu người nữa.
Bây giờ nghĩ lại, rất may chúng ta là tán tu tự do, nếu như ở trong 1 đại môn phái nào đó, nói không chừng cũng sẽ bị phái tới đó, chỉ cần tiếp cận cái Hắc Đàm kia, nhất định sẽ cửu tử nhất sinh."
"Các phái dường như đã chấp nhận kiến nghị của 1 Đại nhân vật, muốn dùng vô tận sinh mệnh để tiến hành huyết tế, mạnh mẽ mở ra cái Hắc Đàm kia. Ta có một loại dự cảm, không lấy được Hoang Tháp ra, thì Đông Hoang sẽ không được yên bình, nơi đó nhất định trở thành một ma thổ nhiễm máu. Yêu tộc Đại Đế quá là đáng sợ, sợ rằng năm đó hắn đã dự đoán được chuyện này, đúng là di họa vạn năm."
"Đúng vậy, rất nhiều Thánh địa và Thái Cổ thế gia nhất định phải đoạt được Hoang Tháp, nếu không thì nhất định không chịu dừng tay."
Trong khi đó Diệp Phàm lại dễ đàng đoạt được khối Lục Đồng vào trong tay, hắn không có bất cứ ý muốn gì với Hoang Tháp, đây là đồ vật mà hắn không thể có được, chỉ cần có khối Lục Đồng trong tay là đã đủ rồi.
Hắn bây giờ đang lo lắng 1 chuyện, là làm thế nào có thể đi vào Thái Cổ cấm địa, hắn chắc chắn sẽ không tham gia chuyện đoạt bảo, chạy đi xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ngay khi sắp rời đi, Diệp Phàm nghe được một tin tức trọng yếu, hắn bất động thanh sắc, một lần nữa ngồi xuống.
"Có mấy đại nhân vật của Thánh Địa và Thái cổ thế gia tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, họ muốn có chủ ý với Thái Cổ cấm địa."
"Không thể nào, có người dám xông vào ư? Từ xưa tới nay, người thăm dò vô số, nhưng không có 1 ai ngoại lệ, tất cả đều bị tiêu diệt sạch.
Năm đó, có một Tiên Môn Thánh Địa đạt tới thời kỳ vô cùng hưng thịnh, dốc hết toàn bộ lực lượng, tập trung mấy vạn tu sĩ cường đại xông tới, nhưng cũng chẳng phải đã bị biến thành tro bụi rồi hay sao, nơi đó đúng là địa ngục trần gian..."
"Thánh Địa bị biến thành tro bụi kia, nguyên nhân là do bọn họ quá tự phụ, muốn tấn công vào vực sâu, tiến vào nơi sâu nhất. Lần này các Thánh Địa và Thái cổ thế gia bất đắc dĩ phải làm như vậy, mấy đại nhân vật của họ sinh mệnh đang bị đe dọa, có ý muốn thu thập thần dược trên 9 ngọn Thánh sơn để cứu mệnh, không phải tiến vào trong vực sâu."
"Ta đoán những người đi vào đợt này sẽ bị diệt sạch, Thái Cổ cấm địa còn khủng bố hơn so với Âm phần của Yêu Đế!"
"Chuyện này cũng chưa chắc, từ xưa tới nay, vẫn có một số người thành công hái được Thánh Dược, đương nhiên cũng phải trả giá rất lớn, chúng ta không thể biết được. Chuyện của Thánh Địa và Thái cổ thế gia rất nhiều, bọn họ muốn đi hái thuốc, tất sẽ chuẩn bị chu toàn, lần này rất có hy vọng."
"Việc này đúng là 1 đại sự chấn động Đông Hoang, Thái Cổ cấm địa là một trong bảy đại sinh mệnh cấm địa của Đông Hoang, trải qua vô vàn năm tháng, cuối cùng cũng có người có chủ ý với nó rồi."
"Những Thánh Địa và Thái cổ thế gia này bao giờ xuất phát? Không bằng chúng ta cũng tham gia cho thềm phần náo nhiệt, khi bọn họ lên Thánh sơn, thu thập Thánh Dược, chúng ta chỉ cần ở vòng ngoài, hái 1 chút linh dược phổ thông, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu"
"Chắc phải chờ thêm 1 thời gian, hiện tại đây chính là thời kỳ nguy hiểm nhất của Thái Cổ cấm địa..."
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng rời khỏi tiểu trấn, trong đầu hắn đang nhớ lại những gì mấy tán tu kia nói, hắn cảm thấy mình phải nghiêm túc suy nghĩ một phen.
"Cái sinh mệnh cấm địa này, nguy hiểm hơn ta nghĩ rất nhiều, lần trước có thể sống sót, chắc chắc phần lớn là do Chiếc quan tài đồng và 9 bộ xác rồng kia."
Diệp Phàm cũng không phi hành, mà đi về phía trước, trên đường đi hắn có đi qua đô thành của nước Yến.
Toà thành trì này vô cùng hùng vĩ, chiếm diện tích cực lớn, giống như Trường thành dài liên miên bất tuyệt, nằm chắn ngang ở phía trước.
Yến Đô vô cùng phồn hoa, nhìn dòng người tấp nập nhộn nhịp, Diệp Phàm có rất nhiều cảm xúc, 2 năm qua hắn chỉ tu luyện trong thâm sơn, sự nhộn nhịp va yên tĩnh là 2 thái cực đối lập.
Mỗi ngày chỉ đối mặt với thâm sơn, vách đá, thác nước, đột nhiên lại ở trong đô thành phồn hoa nhộn nhịp, đem lại cho hắn 1 cảm giác vô cùng thân thiết.
"Kim Ti mật tảo (1), vừa to vừa ngọt đây."
"Hương tô kê sí (2), không ngon không cần phải trả tiền."
"Quán bánh bao Trương thị, ngon như mỹ vị, mau tới thưởng thức đi."
"Băng đường hồ lô (3), một chuỗi chỉ mất một đồng tiền."
(1)Kim Ti mật Tảo: Táo ngọt vàng óng.
(2)Hương tô kê sí: Canh gà hương tô.
(3)Băng đường Hồ Lô: Kẹo hồ lô đường.
Các loại âm thanh mua bán không ngừng vang lên bên tai.
Trên những ngã tư đường phố còn có những người mãi võ, vây xung quanh 1 người lớn và 1 hài đồng.
Trước mỗi cửa hàng đều bày biện rất nhiều loại thức ăn, âm thanh mời khách ngọt ngào vô cùng.
"Tu luyện quá kham khổ, hồng trần nhiều quyến rũ..."
Diệp Phàm không khỏi có chút cảm khái. Hắn cảm giác những thứ này vô cùng sinh động và thân thiết, so sánh với sự kham khổ trong tu luyện, cuộc sống giản đơn này làm cho hắn vô cùng thích thú.
Thế nhưng, tâm trí tu luyện của hắn không thể dao động, bởi vì hắn muốn về nhà, trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Đi đến thế giới này đã hơn 3 năm, sau khi kết thúc khổ tu, một lần nữa trở lại hồng trần, rất nhiều tình cảm ùa về trong lòng hắn, hắn không thể không nhớ tới cố hương.
"Thời gian rất nhanh, ba năm rồi, không biết những bạn học khác ra sao..."
Diệp Phàm đầu tiên nghĩ đến là Bàng Bác, rất lo lắng cho hắn, sau đó nghĩ tới đám người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Lâm Giai, Vương Tử Văn, Chu Nghị.
"Hay là, trước khi tiến vào Thái Cổ cấm địa, ta cũng nên đi thăm lại bạn học ngày xưa."
Hắn muốn đi thăm Liễu Y Y và Trương Tử Lăng, cách biệt hơn 3 năm, không biết cuộc sống của họ như thế nào.
"Đại ca ca... Muội đói lắm, mua cho muội cái bánh bao ăn đi, xin huynh đấy, muội đói lắm."
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện 1 người vô cùng bẩn thỉu, một cô bé mắt to, vô cùng tội nghiệp, ngửa đầu nhìn hắn, y phục trên người nàng đã rách nát, trên mặt đầy vết bẩn, chỉ có một đôi mắt rất trong trẻo.
Mỗi lần Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đều có cảm giác chua xót, hắn mua mấy cái bánh bao nóng hổi từ cửa hàng bánh bao, dùng giấy dầu gói kỹ, đưa cho cô bé đáng thương, rồi lại móc ra hết tất cả số tiền trên người, nhân lúc người qua đường không chú ý nhét vào trong người nàng.
Mãi đến tận khi hắn biến mất ở trên đường phố, cô bé kia vẫn đang ngơ ngác xuất thần.
Diệp Phàm nhanh chân rời khỏi tòa thành thị này, phát hiện nơi đây gần Ngọc Đỉnh Động Thiên nhất, cách nhau cũng chỉ hơn 400 dặm, hắn nhớ tới, Liễu Y Y là đệ tử của môn phái này, cho nên quyết định tới nơi đó trước.
Yến quốc nam bắc dài hai ngàn dặm, đông tây dài ba ngàn dặm, Thái Cổ cấm địa ở vào trung bộ nước Yến, xung quanh có rất nhiều núi cao, Linh Khư động thiên, Ngọc Đỉnh động thiên… 6 môn phái này bao quanh khu vực ngoại vi của cấm địa.
Ngọc Đỉnh Động Thiên được rất nhiều tiên sơn bao quanh, mây mù lượn lờ, nhìn từ xa thì vô cùng huyền ảo, giống như một thế ngoại tịnh thổ.
Diệp Phàm đi tới sơn môn trước, hắn cảm giác được một khí tức an lành, nơi này non xanh nước biếc, thác nước chảy ầm ầm, cây cỏ tốt tươi, chim muông thông linh, dường như là một thế giới trong tranh.
Trước sơn môn của Ngọc Đỉnh động thiên, có một đầu dị thú đang thủ hộ, thân thể giống như mãng ngưu, đầu giống kỳ lân, thân thể dài đến tám, chín mét, đang nằm trong hồ nước, cặp mắt rất lớn lim dim, đưa ánh mắt bất thiện nhìn vào Diệp Phàm.
"Ngươi là ai, đến ta Ngọc Đỉnh động thiên có chuyện gì?"
Lúc này, đệ tử thủ hộ sơn môn cũng đã phát hiện ra hắn.
"Ta tới Ngọc Đỉnh động thiên là để thăm bạn."
Sau khi Diệp Phàm nói ra tên Liễu Y Y, thần sắc của đệ tử thủ hộ sơn môn hòa hoãn đi không ít, nói:
"Ngươi chờ ở đây, ta đi gọi người thông báo cho ngươi."
Nửa khắc đồng hồ sau, Liễu Y Y không xuất hiện, nhưng có một thanh niên tóc bạc đi tới, sau khi hắn thấy Diệp Phàm thì kêu lớn:
"Diệp Phàm, đúng là ngươi rồi!"
Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó vui mừng, nói:
"Hóa ra ngươi cũng tu luyện ở Ngọc Đỉnh Động Thiên."
Người đến là bạn học ngày xưa Trương Văn Xương, cho dù là khi còn ở trường hay là khi tốt nghiệp, hắn vẫn rất bình thường, trời sinh tính tình chất phác, hắn không biết nói chuyện yêu đương, nếu như đông người tụ tập lại một chỗ, thì mọi người nhất định sẽ quên mất sự tồn tại của hắn.
Diệp Phàm tiến lên, đập hắn một quyền, cười nói:
"Ngươi đã khôi phục thanh xuân rồi, chúc mừng!"
Trương Văn Xương nở một nụ cười khổ, nói:
"Cũng chỉ có được làn da không nhăn mà thôi, ngươi xem tóc ta vẫn bạc như sương."
"So với khi chia tay thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi, lúc đó ngươi tuổi già sức yếu, tuy bây giờ tóc có bạc, nhưng đã trở lại thời thanh niên rồi."
"Ta thật hâm mộ ngươi, lại một lần nữa có thể trải nghiệm thời thanh niên."
Trương Văn Xương tính tình trời sinh chất phác, nhưng cũng biết cách trêu đùa.
Hai người nhìn nhau cười to, cố nhân gặp lại, đó là sự vui vẻ thật lòng.
Lúc trước, 6 Động thiên phúc địa, mỗi nơi tuyển đi 2 người, chỉ có Diệp Phàm là ngoại lệ.
Trương Văn Xương và Liễu Y Y được Ngọc Đỉnh động thiên tuyển đi, ở đây đã tu luyện ba năm rồi.
" Y Y là người được các trưởng lão rất cưng chiều, tiềm lực rất lớn, hiện tại đang bế quan. Có người nói, rất có thể chỉ trong vòng 1 năm hoặc nửa năm, nàng sẽ thăng cấp bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền, tốc độ tu luyện như vậy quả thật vô cùng kinh khủng."
"Ngươi cũng không tồi, trông khí sắc của ngươi rất tốt."
"Ta không thể so sánh với Y Y, hiện tại trong môn phái, thiên tư của ta chỉ đứng hàng trung bình, dung mạo ta có thể khôi phục được như thế này, cũng chính là do Y Y cầu xin Thái Thượng Trưởng lão."
Trương Văn Xương mời Diệp Phàm tiến vào trong Ngọc Đỉnh động thiên, bên trong vô cùng mỹ lệ, vô số tiên sơn trông như lục ngọc, hào quang lấp lánh, tiên vụ lượn lờ, lại có thác nước buông xuống, giống như 1 dải lụa màu trắng được hình thành từ ánh sáng.
Có không ít mây mù đang bao quanh đỉnh núi, thấp thoáng có thể thấy bóng quỳnh lâu ngọc điện, vô cùng huyền ảo, đúng là rất có phong thái của tiên cảnh.
Mà chuyện làm người khác kinh ngạc nhất là, ở giữa dãy núi có 1 ngọn Tuyết Sơn trắng xóa, trông như Lục ngọc, không có một ngọn cỏ, hào quang lấp lánh, trông như một cái Đỉnh.
"Xa cách đã 3 năm, hôm nay gặp lại nhất định phải uống cho đến khi say mèm."
Trương Văn Xương có vẻ rất kích động và vui vẻ.
"Môn phái tu tiên của các ngươi cho ăn rượu thịt hay sao?"
Lúc Diệp Phàm và Bàng Bác ở Linh Khư Động Thiên mỗi ngày đều phải ăn chay, đoạn thời gian này đúng là 1 sự giày vò
"Yên tâm đi, có rượu có thịt, hôm nay ta đã chính thức bước trên con đường tu luyện, không cần giống như đệ tử mới nhập môn, ăn chay để luyện tâm nữa rồi."
Ngọc Đỉnh động thiên vô cùng bao la, đi xuyên qua mấy dãy núi, Trương Văn Xương đưa Diệp Phàm tới một khu rừng hoa đào, bên cạnh có không ít Tửu quán, xem ra rất có ý thơ.
"Tu sĩ cũng là người, cũng cần thả lỏng."
Trương Văn Xương cười giải thích:
"Đương nhiên, không thể nào uống say như trần thế, chúng ta ở nơi này nhâm nhi một chút, thưởng thức mỹ vị."
"Chuyện đó rất hay."
Diệp Phàm gật đầu, cười nói:
"Nếu không phải như vậy, ta lại tưởng tu sĩ phải chém hết thất tình lục dục."
Hai người tìm một cái tửu quán nhỏ ngồi xuống, bàn bát tiên bằng gỗ lê, ghế bốn chân bằng gỗ đào, xem ra rất cổ kính, quán lại ở ven đường, đối mặt rừng hoa đào, ý cảnh rất tốt.
Các tửu quán khác cũng đều như vậy, đều có bàn đặt ở ngoài trời.
Bọn họ gọi một ít rượu và thức ăn, bắt đầu đối ẩm, đi tới cái thế giới xa lạ này, gặp lại bạn học ngày xưa, hai người đều rất cảm khái, có nói cũng không hết lời.
"Tới cái thế giới xa lạ này, ta có nhiều đêm thức trắng, trằn trọc không ngủ được, có nằm mộng ta cũng muốn trở về, ta nhớ cha mẹ, nhớ bằng hữu..."
Trương Văn Xương trời sinh tính tình chất phác, hôm nay nói rất nhiều, chân tình biểu lộ, giống như đang được gặp thân nhân.
Lý Tiểu Mạn lạnh lùng, Trương Văn Xương nhiệt tình, nếu so sánh 2 người với nhau, Diệp Phàm chỉ biết thở dài một cái.
"Đúng vậy, tương lai chúng ta có thể trở về." Diệp Phàm nói nói.
"Trở về... Ta đã không còn ôm loại huyễn tưởng này nữa rồi."
Trương Văn Xương cay đắng lắc đầu, nói:
"Ba năm qua, ngươi ở Linh Khư Động Thiên hay sống ở thế giới phàm tục, tại sao ta lại nghe nói Bàng Bác đã biến mất?"
Nhìn thấy bạn học cũ, Diệp Phàm rất muốn nói ra thật lòng, thế nhưng hắn phải kiềm chế, trải nghiệm của hắn rất phức tạp, có nói ra cũng chỉ đem tới phiền phức cho 2 người, nên chỉ có thể gật đầu, nói:
"Bàng Bác đúng là đã biến mất, ta vô cùng lo lắng. Ta đã rời Linh Khư Động Thiên từ lâu rồi, bây giờ đi ngao du khắp nơi để du lịch."
"Ai, chúng ta cũng không dễ dàng, phàm nhân cũng không dễ, tu luyện không có đẹp như trong tưởng tượng, vô cùng khô khan, sau này lại phải đối mặt với sinh tử khổ đau."
"Ngươi phải cẩn thận, tốt nhất là chăm chỉ tu luyện, ít đi ra ngoài."
Diệp Phàm nhắc nhở.
Trương Văn Xương gật đầu, sau đó cay đắng cười nói:
"Ta cũng đã hiểu, cho dù ở đâu, ta cũng không bao giờ nổi bật hơn mọi người, quá khứ đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, cả đời ta chỉ có thể là một cuộc đời bình thường. Có thể, có một ngày ta sẽ rời khỏi nơi này, đi tới thế giới phàm nhân, mở một cái tửu quán nhỏ, cứ bình bình đạm đạm sống nốt nửa cuối của cuộc đời"
"Không cần tiêu cực như thế..." Diệp Phàm khuyên bảo.
"Ngươi không biết đâu, thế giới của tu sĩ rất tàn khốc, nếu như ta không đi, sớm muộn cũng sẽ chết trong tay người khác. Đến lúc ta sẽ vô thanh vô tức chết đi, giống như bọt nước trong sông, không có ai biết cả, cũng sẽ không có ai thương khóc vì ta, chỉ có ta biết mình không còn tồn tại trên đời này là được rồi."
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng hắn rất xúc động, hắn còn chưa chân chính bước vào thế giới của các tu sĩ, bây giờ nhìn lại, quả thực rất tàn khốc.
Trương Văn Xương thở dài nói:
"Ta nghe nói Lâm Giai, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn đều rất được sư môn của bọn họ coi trọng, xem ra mấy người này có ở nơi nào đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn tỏa sáng."
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, nói tới rất nhiều chuyện, cuối cùng Trương Văn Xương hoàn toàn say mèm, nằm trên bàn mà khóc ô ô, nói:
"Ta thực sự rất muốn trở về, không muốn ở lại cái thế giới xa lạ này, lúc ta rời đi, thê tử của ta đã có mang thai, con của chúng ta sắp ra đời, lúc nàng cần ta nhất, thì ta lại tới nơi này..."
Hắn không kiềm chế được tình cảm của mình nữa, hắn khóc ô ô giống như một đứa bé.
"Ta muốn trở về... Hài tử của ta, chắc bây giờ đã 3 tuổi rồi, ta nằm mơ cũng muốn nhìn thấy nó, ôm ẵm bế bồng nó..."
Thấy Trương Văn Xương thống khổ như vậy, tiếng khóc rất lớn, trong lòng của Diệp Phàm bốn bề sóng dậy, không ngừng nói lời an ủi.
"Ta tưởng ai đang khóc, hóa ra là cái lão đầu vô dụng này."
Ở cách đó không xa truyền đến mấy tiếng cười nhạo, mấy người trẻ tuổi không thèm ẩn giấu sự miệt thị, đang rảo bước đi tới nơi này.
"Tóc bạc, đã là một phế nhân mà còn khóc lóc cái gì."
"Quả thực rất buồn cười!"
Tất cả đám người này đều khoảng 20 tuổi, chẳng chút lưu tình, cười nói châm chọc.
Diệp Phàm một tiếng thở dài, hắn rốt cuộc cũng đã biết, Trương Văn Xương sống không được như ý ở Ngọc Đỉnh động thiên. Hai mắt hắn bắn ra hai đạo thần quang, nhìn về mấy người phía trước, nói:
"Mồm miệng của các ngươi biết nói, thì cũng phải biết tích lấy chút đức."
"Ngươi là ai? Muốn chõ mõm vào việc người khác, thì trước tiên hãy tự xem lại mình đi."
"Hắn lại coi mình là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh giới, thực sự quá buồn cười!"
"Bằng hữu của Bán phế lão đầu (1)này thì có ai là cao thủ..."
(1): Bán phế lão đầu: lão đầu gần như phế vật.
"Đừng nói như vậy, vạn nhất bị Liễu Y Y biết, nói không chừng sẽ tố cáo ngươi đó."
"Là ngươi!"
Đúng lúc này, có một thiếu niên tầm 18. 19 tuổi đứng ở giữa đột nhiên nói, thần sắc tỏ ra phẫn nộ, nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
"Hàn sư đệ ngươi biết hắn?"
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh hỏi.
Tên thiếu niên kia hai mắt như phun lửa, cắn răng nói:
"Ta đương nhiên biết hắn, hắn không phải người của Ngọc Đỉnh động thiên, hắn đã từng ở Linh Khư Động Thiên của chúng ta, chỉ là một phế vật mà thôi!"
Diệp Phàm âm thầm thở dài một hơi, hắn cảm giác cái thế giới này rất nhỏ, không nghĩ tới ở chỗ này rồi mà còn gặp lại được Hàn Phi Vũ.
"Có đúng vậy không, hóa ra lại là một tên phế vật, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bằng hữu của Bán phế lão đầu, lại là một phế vật."
Mấy thiếu niên ở bên cạnh phá ra cười.