Đây tuyệt đối là một nhân vật thiên kiêu (1), nhưng đáng tiếc lại chôn thây nơi này, không một ai biết đến, lại còn chết trong nghi hoặc nữa chứ.
Đúng là tất cả các tu sĩ từ xưa tới nay, đều vô vọng trong việc tìm được con đường thành Tiên, rất nhiều cường giả, khi đã về giã, buồn bã, nghi hoặc mà chết đi.
(1): nhân vật thiên kiêu: người được trời ưu ái
Diệp Phàm không tìm được đường ra cho nên hắn quyết định, cứ đi về phía trước, nhưng chẳng bao lâu, hắn lại phát hiện một bộ bạch cốt đang nằm ngửa dưới đất, trông dáng vẻ co ro của bộ xương, thì có thể đoán được người này trước khi chết rất cô đơn.
Nơi này cũng có chữ được viết bằng máu, Diệp Phàm ngồi xuống, tỉ mỉ xem xét.
"Thành tiên... Khó! Khó! Khó!"
Chỉ 5 chữ này thôi cũng đã thể hiện hết sự chua xót trong đời, người này trước khi chết, dường như rất tuyệt vọng.
"Vẫn còn có chữ nữa kìa!"
Thiếu nữ áo tím mở to đôi mắt, đưa cánh tay trắng như tuyết chỉ về phía trước.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy bộ xương sang một bên, ngay lập tức nó biến thành bụi phấn, bên dưới có thêm vài chữ:
“Thiên Tuyền Dương Dịch Chân”.
"Trời ơi!"
Thiếu nữ áo tím cả kinh kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn mở to, tràn đầy vẻ khiếp sợ, nói:
"Thiên Tuyền Thánh địa Dương Dịch Chân, đây chính là một tuyệt đại nhân vật được ghi chép trong Đông Hoang cổ sử, 10 vạn 5000 năm trước từng tung hoành ngang dọc Đông Hoang, ít có đối thủ, không nghĩ tới hắn lại chết ở chỗ này..."
Nghe thấy những lời này, Diệp Phàm cũng vô cùng giật mình.
Thiên Tuyền Thánh địa đã không còn tồn tại từ lâu, người trong môn phái cũng chỉ còn lại mỗi Lão Phong Tử.
Tòa đồng điện to lớn này, quả nhiên là phần mộ của cường giả, năm xưa có không biết bao nhiêu nhân vật tài hoa tuyệt thế như con thiêu thân lao vào đây, tìm kiếm hi vọng thành tiên, nhưng cuối cùng chỉ đạt được sự u sầu buồn bã, chết già trong hi vọng.
Khi nhìn thấy bộ xương trắng thứ 3, thiếu nữ áo tím kêu lớn, bởi vì thông qua những nét chữ bằng máu còn mơ hồ, nhưng vẫn có thể đọc được, người này là một danh nhân của Cơ gia.
"Đây chính là tổ tông của Cơ gia chúng ta từ 9000 năm trước, người không chỉ được ghi lại trong tộc phả của Cơ gia, mà trong Cổ sử của Đông Hoang cũng nhắc tới, không nghĩ tới..."
Diệp Phàm tiếp tục đi đến phía trước, liên tiếp phát hiện hơn ba chục bộ thi thể, có một số người ghi lại tên tuổi, quả nhiên toàn là nhân vật tuyệt thế cường giả.
Tòa đồng điện vô cùng trống trải, trông xa xôi không có phần cuối, do vậy không cách nào tìm được đường ra, nước bên ngoài không chảy được vào trong, biến nơi này thành 1 phương thế giới.
"Thành tiên khó như vậy..."
Diệp Phàm cảm thán, từ xưa tới nay, kể cả những nhân vật đỉnh cao nhất Đông Hoang, cũng chưa có ai thành công cả.
"Nhìn những người đã chết này, nếu như chúng ta chết ở đây, có phải ngay cả một bộ xương cũng không để lại hay không?"
Thiếu nữ áo tím rầu rĩ không vui, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.
"Không thể bị nhốt ở đây được..."
Diệp Phàm im lặng suy nghĩ nhưng hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cả, tất cả những nhân vật tuyệt đỉnh đều chết ở đây, hắn có thể thoát ra hay không?
Đột nhiên, tòa đồng điện chấn động lên, một lực lượng khổng lồ tràn ra, giống như cả dải ngân hà đang rụng xuống, mang lại uy áp khổng lồ như một tinh vực đè lên, khiến người ta không thể nào chịu được.
Bên trong Tòa đồng điện tỏa ra sương mù cuồn cuộn, như là sương mù, bao tới phủ lên hai người, nghiền nát bẻ gãy hết tất cả, không có gì có thể cản nổi.
Đây là một loại lực lượng bản nguyên, giống như khi vũ trụ sơ khai, thiên địa mới thành hình, vô số ngôi sao lấp lánh, lại như đang vỡ vụn nổ tung, không gì không phá được, nếu như 2 người bị bao phủ thì chắc chắn phải chết.
"Ta không muốn chết đâu..."
Thiếu nữ áo tím kêu to, trong miệng nàng không ngừng khấn vái tên của mấy vị cổ nhân đã thành Tiên trong truyền thuyết đề mong phù hộ.
Trong lòng Diệp Phàm lạnh như băng, hắn không có cách nào và cũng không thể nào ngăn trở được loại lực lượng hỗn độn này, lúc này, có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong lòng hắn, chỉ trong chớp mắt mà như một đời người.
Đột nhiên, Luân Hải của Diệp Phàm chấn động, khối Lục Đồng đang yên tĩnh thì giờ đã lay động một chút, lực lượng hỗn độn đang tỏa tới thì bị kiềm chế lại.
Sau đó, hắn cảm thấy khối Lục Đồng cổ phác đang dần dần thoát khỏi Thần Lực Nguyên Tuyền, hiện ra trước mặt hắn, không có ánh sáng, không có ba động, giản dị tự nhiên.
"Đây là cái gì?"
Thiếu nữ áo tím trợn to hai mắt, hai hàng lông mi run rẩy, vô cùng giật mình.
Trong lòng Diệp Phàm lúc này sóng biển ngập trời, khối Lục Đồng tự động lao ra ngoài, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng có, ở trước mặt của hắn lắc lư một cái, nhất thời tất cả đều yên tĩnh.
Khối Lục Đồng lóe lên rồi biến mất, lại chìm vào trong Thần Lực Nguyên Tuyền của Diệp Phàm, điều này làm Diệp Phàm không thể nào bình tĩnh được.
thiếu nữ áo tím thì không ngừng truy hỏi, đây là cái gì, nhưng hắn không trả lời.
Trong Tòa đồng điện trống vắng, hỗn loạn, Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím vô cùng kinh ngạc, khi bọn họ không còn ở vị trí ban đầu, mà đã ở trước 2 cánh cửa.
Ở chỗ này có tới mười mấy bộ xương trắng, nhưng mấy bộ xương này không hóa thành bụi phấn, còn tỏa sáng lấp lánh, chứng tỏ trước khi chết họ là nhân vật cường đại tới mức nào.
Diệp Phàm tiến lên, gõ gõ vào mấy bộ xương, nhất thời tiếng lách cách vang lên, tiếng vang như kim loại va chạm, chứ không phải là xương cốt bình thường, thời gian cũng không phá hủy được nó.
Bên dưới mấy bộ bạch cốt, cũng có những hàng chữ máu, chứng tỏ có một người đã để lại tuyệt bút, khi đọc thì làm cho Diệp Phàm ngây người.
"Ta có một viên tiên tâm, bị bụi trần phong tỏa lâu ngày, ngày nào bụi trần sạch sẽ, thì vạn đóa hoa sẽ chiếu phá sơn hà?"
Đây chính là một đại khí phách, nhưng cũng là một tâm trạng tuyệt vọng bất đắc dĩ, thực lực đạt tới bước này, tuyệt đối là nhân vật vang dội cổ kim, nhưng vẫn không cách nào thành Tiên, hắn đã cô đơn và tuyệt vọng.
"Người này..."
Thiếu nữ áo tím ngẩn ngơ một lúc, rồi lẩm bẩm nói:
"Người này vốn được thế gian đồn đãi là đã thành Tiên, hóa ra lại chết ở nơi này."
Nhân vật được coi là đã thành Tiên, vậy mà cũng chết đi, điều này làm người ta hoài nghĩ, Tiên có thực hay không?.
Diệp Phàm đánh giá mười mấy bộ xương trắng, trong lòng cảm khái vô hạn, hắn bây giờ cũng có hoài nghi, trên mảnh đất Đông Hoang này, cuối cùng là có Tiên xuất hiện hay không?
Bước qua mười mấy bộ xương trắng, tới hai cánh cửa, trong lòng Diệp Phàm chấn động, hai cánh cửa này giống y như Âm Dương Ngư trong Thái Cực, cánh cửa bên trái là hắc sắc âm ngư, cánh cửa bên phải là bạch sắc dương ngư, hai cái hợp lại thành hình trăng tròn.
"Chuyện này... Hợp hai thành một, tạo thành Thái Cực!"
Diệp Phàm không thể không kinh sợ.
Đạo gia, Trung y, truyền thống văn hóa, từ Khổng miếu, đại Thánh điện, đến những lương trụ triều đình, đến các Quan Đài, Tam Mao cung... Thái Cực đồ được gọi là Trung Hoa đệ nhất đồ, thần bí ngang hàng với Đỉnh.
Trên cánh cửa có hắc sắc âm ngư, có khắc một chữ cổ cứng cáp hùng hồn, khí thế ép người, như nó có sức mạnh đẩy bay người ta ra.
"Tử!"
Chữ này vô cùng khó hiểu, nó như ma chú được khắc trên tấm cửa, lại tỏa ra mùi vị như mùi máu.
Mà ở trên cánh cửa có bạch sắc dương ngư, có một chữ được khắc vô cùng nghiêm túc khí khái:
"Sinh!"
Bút lực hùng hồn, thần vận thiên thành, lưu chuyển ra một cỗ khí tức an lành, đối ngược lại với âm ngư.
Lúc này đã không có đường lui nữa, chỉ có cách chọn lựa sinh hoặc tử, Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím đều đang suy tính, nên chọn con đường nào để tiến lên đây.
"Không cần phải do dự nữa, đương nhiên là phải chọn cửa Sinh, có ai chọn cửa Tử bao giờ đâu."
Cơ Tử Nguyệt khịt khịt cái mũi ngọc tinh xảo, đôi mắt to trợn tròn, nói:
"Ngươi đừng có nghĩ quẩn mà chọn cửa Tử, ta còn muốn sống để thành Tiên..."
Diệp Phàm không để ý tới nàng mà lại yên lặng suy nghĩ, cuối cùng tự nói:
"Thái cực sinh lưỡng nghi, âm dương cùng lên, Sinh là dương, Tử là âm."
Nhưng mà, hắn không lựa chọn như cách trên, bởi nó không hợp với Đạo và Thái Cực, hắn nhìn chăm chúvào hai cánh cửa âm dương, nói:
"Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương, âm dương hỗ nghịch, sinh tử đổi chỗ."
Hắn xem qua không ít sách cổ, âm dương tương sinh vốn là hư hư thật thật, có rất nhiều giả thuyết nói về điều này, cuối cùng hắn chỉ cửa Tử, nói:
"Đây mới thực sự là đường sống!"
Cái miệng nhỏ của Cơ Tử Nguyệt há thành hình chữ “o”, cả kinh nói:
"Ngươi nói linh tinh gì vậy?"
"Sinh môn, trông thì tưởng như an lành, nhưng vĩnh viễn sẽ không có đường ra. Tử môn, thì còn có khả năng có con đường sống, "tuyệt xử phùng sinh”,(2) là như vậy"
(2): Tuyệt xử phùng sinh: từ chỗ chết tìm đường sống.
"Ngươi chắc chứ?"
Cơ Tử Nguyệt chớp đôi mắt to, trừng mắt nhìn hắn nói:
"Nếu cái ý nghĩ kì lạ của ngươi, mà lại hại chết tiên nhân tương lai Cơ Tử Nguyệt ta, thì là một thiên đại nhân quả đó”.
Diệp Phàm trong lòng cũng có chút do dự, hắn hoàn toàn dựa vào Thái Cực mà quyết đoán, nhưng mà đây là bến bờ tinh không, không phải là Trung quốc cổ đại, cho nên có thể áp dụng được hay không, hắn còn chưa biết.
Cơ Tử Nguyệt lại khịt khịt cái mũi xinh đẹp, nói:
"Tiểu đệ đệ, cuối cùng là ngươi có nắm chắc hay không?"
"Cốc"
Diệp Phàm gõ lên cái trán như ngọc của nàng 1 cái, nói:
"Gọi là ca ca, đừng có không lớn không nhỏ như vậy”.
Cơ Tử Nguyệt nước mắt lưng tròng, tiếng nghiến răng vang lên kẽo kẹt, tức giận nói:
"Còn dám gõ ta, tương lai đừng trách ta không khách khí, ta là tiên nhân tương lai đó. Tóm lại, Diệp Phàm, ngươi lựa chọn cửa Tử, thì mau đi tới đi."
“ Oanh "
Đột nhiên như có tiếng biển gầm vang lên, từ âm ngư có 1 đạo quang mang màu đen, xông thẳng về phía trước, cánh cửa chứa dương ngư cũng lấp lánh ánh sáng, phóng thẳng ra.
Sự đối lập của đen và trắng, hào quang của sự sống và cái chết hoà lẫn vào với nhau, hai luồng khí Âm – Dương lưu chuyển tỏa ra khắp trời đất, giống như đại dương cuồn cuộn giận dữ, lại như sấm sét gầm vang trong thiên địa.
Thái Cực sơ thành, sinh tử đối lập, Âm Dương nhị khí mông lung, loại va chạm này vô cùng đáng sợ, có thể sản sinh ra vạn vật, nhưng cũng có thể biến vũ trụ thành nơ cô quạnh.
Đột nhiên, khối Lục Đồng rung lên, rồi lại lao ra, nó đứng trước cánh cửa Âm Dương, trông nó đơn giản vô cùng, nhưng cũng uy nghiêm như núi, ngay lập tức, hai loại khí Âm Dương biến mất.
"Đây rốt cuộc là bảo vật gì?"
Cái miệng nhỏ của Cơ Tử Nguyệt há to hết cỡ, nàng vô cùng giật mình, đôi mắt to linh động lấp lánh hào quang thần di.
Diệp Phàm không trả lời, sau khi sóng êm gió lặng, hắn nhanh chóng đi về phía trước.
Bên trong cánh cửa Âm dương, có vương đầy vết máu, giống như Tu La Địa ngục.
Khi Cơ Tử Nguyệt chạy tới, thì nhìn thấy một cảnh tượng xác chết chất như núi, máu chảy thành sông, vô tận hài cốt, hàng mấy chục, mấy trăm vạn thi thể, hai người bọn họ như một chiếc thuyền con, chao đảo trong sóng biển.
Diệp Phàm dứt khoát đẩy cánh cửa tử, bản thân cũng đã quyết định chọn lựa con đường chết này.
Đằng sau cánh cửa, không có sát khí đáng sợ, không có máu me, chỉ có 1 con đường hiu quạnh, không biết kéo dài tới nơi nào.
"Bộp", "Bộp", "Bộp", tiếng bước chân vang lên như trống đập, cổ lộ này đã yên tĩnh mấy vạn năm, chưa từng có ai đặt chân lên con đường này.
"Cổ lộ này dẫn đi đâu, chẳng nhẽ cuối con đường có bí mật thành Tiên hay sao?"
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt phát sáng lấp lánh.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm đã đi hết con đường, phía trước là 1 đại điện trống trải mênh mông, hai loại khí Âm Dương đang lưu chuyển, nó vẫn được làm bằng đồng thau, bên trong có mấy bộ hài cốt đang phát sánh lung linh.
Một chữ “Tiên” khổng lồ được khắc vào vách đồng phía trước, khó có thể nói rõ ý nghĩa của nó, đồng thời nó được dùng máu tươi viết thành, khắc sâu vào trong vách tường đông, vết máu còn như mới, dường như vẫn chưa khô, huyết quang tỏa ra bốn phía.
Chữ “Tiên” này vô cùng yêu tà, cũng vô cùng thánh khiết, không ai dám nhìn nó mà khinh nhờn!
Mà loại máu này cũng không tầm thường, đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, các loại máu thịt đều đã biến thành bụi phấn, chỉ có 1 số ít cường giả mới giữ lại được bộ hài cốt.
Mà máu ở trên chữ “Tiên” này vẫn đỏ tươi, ướt át, rực rỡ ngời ngời, dường như nó có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào, điều này làm người khác không cách nào tưởng tượng được.
"Đây không phải là máu của “Tiên” đó chứ?!"