Chẳng lẽ đây là “Tiên Huyết”?
Trong lòng Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đều nghĩ như vậy.
Giọt máu đỏ tươi đang rực rỡ sáng ngời, nó được khắc trên vách tòa đồng điện, hình thành một chữ “Tiên” khổng lồ, nó cao khoảng 9 mét, thần quang rực rỡ loá mắt, lấp lánh như một viên ngọc màu đỏ.
"Chẳng lẽ bí mật thành tiên nằm ở đây hay sao?"
Trong đôi mắt của Cơ Tử Nguyệt linh quang chợt léo lên, đôi môi mềm mại mở rộng, cái đầu nghiêng nghiêng chăm chú nhìn.
Cái chữ bằng máu sáng ngời này mang lại cho Diệp Phàm một cảm giác khác thường, hắn tĩnh tâm ngưng thần, tinh tế thưởng thức xem có phát hiện gì ở nó không.
Trong đại điện khí hỗn độn phun trào, Âm Dương nhị khí lưu chuyển, rất khó có thể hiểu rõ được ý nghĩa của chữ “Tiên” này lưu lại.
Bất tri bất giác hai người đều cảm thấy tâm tình mình có chút hoảng hốt, như lạc vào một ý cảnh khó hiểu.
Ở phía trước khí hỗn độn còn đang mông lung, khung cảnh như thực như ảo, trời đất lúc thì quạnh hiu, lúc thì phồn thịnh, sinh rồi lại diệt.
Đại đạo Thanh Hư, kỳ ảo biến đổi khó lường, vĩnh viễn không bao giờ diệt vong.
Các loại cảnh tượng kỳ lạ cứ nối đuôi nhau hiện ra, làm cho người khác vừa say mê, lại vừa khó hiểu, hai người lâm vào trầm tư, rồi như muốn đi về phía trước tóm lấy, muốn chiếm lấy cái quỹ tích kỳ lạ này.
"Hữu danh, vạn vật chi mẫu. Thiên địa một khi đã định hình, Dương thì rắn, Âm thì mềm, giao hòa với nhau là thuốc dẫn cho vạn vật, từ đó sáng lập sinh linh."
"Vô danh, là khởi nguồn của thiên địa. Nó không có hình dáng, mà xuất phát từ hư vô, kéo dài mãi mãi, giống nhý một sợi tõ nhện, nó vĩnh viễn không khô kiệt, là bổn nguyên của trời ðất, là cãn bản của “Ðạo”."
Trong lúc tâm tình đang hoảng hốt, lại có một âm thanh vang vọng trong không gian, nó như một loại mê hoặc, khơi dậy dục vọng thăm dò bản nguyên của trời đất, mở ra Chúng Diệu chi môn.
Nó là một loại mê hoặc vô cùng lớn, bởi vì hi vọng thành tiên đang ở trước mắt, âm thanh của đại đạo không ngừng vang vọng, như hoàng chung đại lữ, làm cho người ta được giác ngộ.
Thần lực của Cơ Tử Nguyệt tuy bị phong ấn, nhưng cơ thể lại được tự do, vẻ mặt rất an lành, nàng như mê như say, không ngừng đi về phía trước.
Diệp Phàm cũng đang ở trong trạng thái tương tự, giống như trong thiên địa đang có một ngọn đèn treo trên cao, đang chiếu sáng vạn vật, chỉ dẫn cho hắn tiến lên, thiên âm mang lại đạo lý kỳ diệu, đem lại vô tận phương pháp hiện lên trước mắt hắn, dưới chân có thần quang đại đạo di chuyển.
Mê hoặc không gì kháng cự nổi, hai người không tự chủ được tự động cất bước, trên mặt hiện lên sự thành kính, giống như bị người khác triệu hoán, lại giống như bị dẫn dắt, từng bước từng bước tiến lên.
Lúc này trong mắt họ chỉ thấy dưới đất phun thần thuyền, trên trời Kim Liên buông xuống, Loan Phượng bay lượn, có vạn màu, ngàn cái cầu vồng, ánh sáng ngũ sắc, bảy màu hiện lên, các loại thần hoa không ngừng lưu chuyển.
Đột nhiên, trong Khổ Hải của Diệp Phàm sóng lớn ngập trời, lôi điện đan xen, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc này, tất cả các khí tức an lành đều mơ hồ, sương mù tỏa ra bốn phía, hắn có cảm giác mình sắp đi tới vực sâu, lại giống như sắp rơi xuống địa ngục, toàn thân hắn lạnh toát, mồ hôi chảy đầm đìa.
Cảnh vật phía trước như được sương mù bao quanh, không thể nào nhìn rõ được, sát khí tỏa ra đầy trời, vừa uy nghiêm, lại vừa đáng sợ.
Hắn giật mình, run lên vài cái, hắn mơ hồ cảm thấy, mình chỉ cách tử vong có một bước chân, âm thanh của đại đạo thực ra chỉ là ảo giác, tất cả không thứ gì là thật cả.
Cùng lúc đó, thân thể yêu kiều của Cơ Tử Nguyệt cũng tỏa ra hào quang màu trắng, nàng như bị sét đánh, đôi chân đang bước lập tức dừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn ngây ngô chưa hiểu gì.
"Đông "
Ở dưới đáy Thần Lực Nguyên Tuyền, khối Lục Đồng chấn động, nhất thời hắn cảm giác thần trí của mình tỉnh táo hoàn toàn.
Sương mù dần tan đi, hắn phát hiện mình đã đi tới sát vách tường, chỉ còn cách chữ “Tiên” đầy máu kia mấy bước, chỉ như sắp đụng tới nơi.
Cơ Tử Nguyệt lúc này vẫn chưa tỉnh, ngọc thủ đã vươn, chỉ còn cách một chút là sờ được vào chữ “Tiên” đầy máu này.
Hắn lấy một tay kéo thiếu nữ áo tím lại, rồi nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, khi cách một khoảng cách đủ xa, hai người mới hoàn toàn tỉnh lại, cảnh vật trước mắt đã biến mất không còn tăm hơi nào cả.
Tiến về phía trước mấy bước, chữ “Tiên” này âm u như địa ngục, đầm đìa máu tươi, khiến người ta cảm thấy sát khí vô tận.
Tất cả các cảnh tượng kì diệu, vô tận nhưng âm thanh của đại đạo, tất cả đều biến mất, chẳng có đạo vận sâu xa khó hiểu nào cả, mà chỉ là một cỗ sát khi đáng sợ.
"Đây là… "
Toàn thân hai người phát lạnh, mồ hôi chảy dòng dòng, nếu như chỉ bước thêm vài bước nữa thôi, thì bọn họ đã không còn ở thế gian nữa rồi.
"Ta rõ ràng nghe được thiên âm của đại đạo, tại sao trong nháy mắt lại biến mất, tại sao những cảnh tượng kì diệu..."
Cơ Tử Nguyệt vô cùng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Phàm tâm thần tập trung cao độ, vốn hắn muốn thăm dò những đạo lý kỳ diệu kia, nhưng hóa ra hắn lại đối mặt với vực sâu, suýt chút nữa thì mất mạng, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Ở bước cuối cùng, nếu như không phải Khổ Hải dậy sóng, Khối Lục Đồng chấn động, thì hắn đã ngã vào vũng máu, không còn ở trên thế gian này nữa rồi.
Đồng thời hắn cũng có chút kinh ngạc, thể chất của Cơ Tử Nguyệt rất đặc thù, ở thời khắc mấu chốt cũng tự động dừng chân, mặc dù được hắn kéo trở lại, nhưng như vậy cũng là bất phàm rồi.
Nhìn mấy bộ xương trắng trong đại điện, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy lạnh lẽo, vì đề truy tìm bí mật thành tiên, người ta không ngại tới an nguy của bản thân, để rồi chỉ còn lại có một bộ xương khô, đây chính là một thực trạng vô cùng tàn khốc.
Tất cả những ảo cảnh, những loại tưởng tượng, sương mù đã biến hết, trong đại điện chỉ còn lại có sát khí, sát khí vô tận.
"Điều này báo trước cái gì? Chẳng lẽ nói, cuối con đường tu luyện chính là vực sâu, là địa ngục không có cách nào vượt qua được ư?"
"Trong cổ sử Đông Hoang có ghi, có rất nhiều nhân vật tuyệt đại vì muốn theo đuổi con đường thành tiên mà biến mất, chẳng nhẽ đây chỉ là một con đường chết hay sao chứ? Nếu đi tới cuối con đường, chẳng lẽ phải đối mặt với vực sâu vạn trượng hay sao?"
Nghĩ tới kết quả này mà trong lòng lạnh lẽo, là một tu sĩ, ai chẳng hi vọng, con đường tu luyện của mình không bao giờ đứt đoạn.
"Cuối con đường tu luyện kia, có thành tiên được hay không đây?"
Cơ Tử Nguyệt đang hoài nghi, mấy nhân vật truyền thuyết được coi là thành Tiên trong Đông Hoang cổ sử, liệu có vượt qua được bước đường này hay không.
"Chẳng lẽ nói không có tiên ở trên đời này?"
"Chẳng lẽ đây chỉ là một con đường chết?
Vào đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại câu nói của vị tu sĩ vô danh kia.
"Xin hỏi trời cao, có tiên hay không?"
Cơ Tử Nguyệt cảm thấy mình đồng cảm với hắn, cái cảm giác này vô cùng thân thiết.
Diệp Phàm cũng đã suy nghĩ vấn đề này, hắn từng thấy Cửu long kéo quan tài, nhưng nhân vật cường đại trong cỗ quan tài đồng cũng tử vong, chín con rồng cũng chẳng còn sống.
Hắn từng đi vào Đại Lôi Âm Tự, cái cổ miếu trong truyền thuyết kia cũng tan hoang, Phật Đã chẳng biết đã đi đâu, cũng chẳng biết Phật Đà có thật hay không? Hay chỉ là một loại cảnh giới, mà không phải tiên nhân trường tồn?
Điều này làm cho hắn nghi hoặc, và cũng chẳng hiểu được, rốt cuộc trên đời này có tiên hay không nữa.
"Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng có người mở vượt qua được tinh vực, có người mở ra được Tinh không cổ lộ, thông tới tận đến bến bờ tinh không..."
Tiên là cái gì?
Không ai có thể nói rõ được, mà nó có tồn tại thực hay không, cũng không ai có thể chứng minh, chỉ có truyền thuyết và truyền thuyết.
"Bên trong cổ sử của Đông Hoang có ghi chép lại mấy vị nhân vật thành tiên, nhưng cũng không rõ ràng lắm, chuyện này..."
Cơ Tử Nguyệt nghi hoặc.
"Nghĩ nhiều như thế làm gì, chờ khi ngươi đạt tới cảnh giới ấy, rồi hãy lo nghĩ cũng không muộn."
Diệp Phàm gõ nàng một cái, làm cho nàng phục hồi tinh thần.
"Ngươi lại gõ ta”
Cơ Tử Nguyệt vươn bàn tay trắng mịn, xoa xoa cái trán, nói:
"Ngươi đừng có trêu đùa tôn nghiêm của 1 vị tiên nhân tương lai!"
"Chính ngươi cũng đã nói, trên đời căn bản không có tiên."
"Nếu như ta thành tiên, vậy chẳng phải là có tiên nhân rồi hay sao?"
Cơ Tử Nguyệt nghiến hàm răng nhỏ kêu ken két, nói:
"Nếu còn gõ ta nữa, tương lai ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Diệp Phàm cười véo cái mũi ngọc thanh tú của nàng, nói:
"Đừng có tự tâng bốc mình..."
"Đây là sự tự tin của ta!"
Cơ Tử Nguyệt trốn về phía sau, nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Ngươi tốt nhất là đừng nên khiêu khích 1 vị tiên nhân tương lai."
Cho dù hai người đã lùi xa tới chỗ này, nhưng sát khí uy nghiêm vẫn tràn ngập, điều này làm cho người ta thấy được sự đáng sợ của cái chữ máu kia.
“Sau khi tìm hiểu được huyền ảo, hiểu về những cái sâu xa, thì có thể thành tiên..."
Ban động huyền ảo lần thứ 2 vang lên, chính là do cái chữ máu "Tiên " tỏa ra, nó đang muốn mê hoặc người khác đi tới để tìm hiểu những cảnh giới kỳ diệu.
Đây không phải âm thanh, cũng không phải là truyền âm, mà chỉ là một dạng khí tức kỳ diệu lưu chuyển, khiến người khác cho rằng, mình đã nghe được thiên âm đại đạo.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt hai mắt nhìn nhau, càng lúc càng cảm thấy sợ, có cảm giác như cái ba động này như một dạng thần thức truyền âm, đem đến cho con người cảnh giới kỳ diệu, nhưng hai người không ai dám đi tới cả.
Phía trước con đường phía trước là vực sâu, mặc dù phong cảnh hai bên đường có tốt, nhưng nếu tiến lên thêm một bước, thì đã có thể trở thành vạn kiếp bất phục rồi.
"Bài trừ dục vọng, thủ vững tâm thần, trong kỳ diệu có kỳ diệu, trong đạo có Tiên, Chúng Diệu chi môn, nhanh chóng mở ra."
Những ba động huyền ảo càng ngày càng sâu xa khó hiểu truyền tới, cái chữ máu lại càng thâm chấn động, sau đó chia làm hai nửa, hiện lên một cánh cửa, bên trong đó có 4 chữ đang nhảy múa:
Chúng Diệu chi môn!