Thánh thể thật là cường đại, vừa mới tiến vào Tiên Thai thì đã biểu hiện ra chiến lực như vậy, kinh động bốn phương, rất nhiều thế lực lớn đều có cho người đến quan sát, tất cả đều kinh hãi.
- Lúc này mà còn muốn áp chế Thánh thể thì đã có chút quá chậm rồi, nếu muốn diệt trừ hắn thì phải trả cái giá rất lớn đó.
- Cũng không nói trước được, nếu một vị Thánh chủ cầm trong tay binh khí của Thánh nhân viễn cổ mà không tổn hao gì, thì việc giết hắn dễ như trở bàn tay, dù hắn có lên trời hay xuống đất đều không có đường đâu!
Đương nhiên, mọi người cũng chỉ có thể lén nghị bàn luận, có rất nhiều thế lực cường đại muốn giết Diệp Phàm, nhưng mấu chốt là lại không có ai có thể ngăn chặn được hắn.
- Nói thì lúc nào chẳng dễ hon làm, hắn có Nguyên Thuật, bách biến không còn chút tung tích, mà hiện tại còn xuất hiện trong Kỳ Sĩ Phủ, không thể vọng động.
- Các ngươi thật đúng là gan lớn a!
Diệp Phàm cười lạnh, lại gặp được người của một số thế lực đối địch, chỉ là chúng chưa đạt cảnh giới nửa bước đại năng, chỉ có thể âm thầm trốn phía sau để rình rập.
Phốc... phốc...!
Diệp Phàm liên tục ra tay, từng đóa huyết hoa nở rộ, trong nháy mắt đã có hon mười người chết oan chết uổng, toàn bộ bị chém làm đôi.
- Chẳng lẽ hắn tu thành Thiên Nhãn sao, không trốn vào đâu được sao?
Nhừng địch nhân còn lại đều chạy mất dạng.
Nhưng nơi đây vẫn còn có rất nhiều người, một tháng nay có rất nhiều đại giáo chiếm được tin tức, đã tìm đến nơi đây, anh tài của Kỳ Sĩ Phủ thì lại càng không nhiều lời, luôn luôn được người khác chú ý.
Lúc này mấy vị đại năng của Cơ gia cầm trong tay một chiếc Xích Huyết Thần Đãng, đây là binh khí không trọn vẹn do Thánh nhân viễn cổ lưu lại, chấn nhiếp rất nhiều người. Kỳ Sĩ Phủ lại sâu không lường được, không ai nguyện ý trêu chọc, cũng không muốn làm mọi chuyện náo loạn lên.
Phía xa, Nguyệt Linh Công chúa trong lòng run lên, Cửu Lê Thần triều đã từng tham dự cuộc săn giết Diệp Phàm, hơn phân nửa tương lai không thể có gì tốt cả, theo tốc độ phát triển như thế này củaThánh thể thì tất nhiên hắn sẽ là một áp lực rất cường đại.
Dao Trì Thánh nữ, Khương gia Thần Vương thể, Nam Lĩnh cường giả, Tây Mạc đầu đã, Vương của Trung Châu đều không thể bình tĩnh được trong lòng, nhưng ai nấy đều yên lặng theo dõi.
Lúc này, các nhân vật thế hệ trẻ tuổi có cảm nhận không giống nhau, nhưng tất cả đều cảm nhận được một loại áp lực cực lớn.
- Tiểu tử, trả nợ cho ta!
Cuối cùng, một người chủ động tiến lên chứ không phải là do Diệp Phàm bắt lấy, là tên đạo sĩ Đoạn Đức, mặt hắn đen lại, trên đầu có một cái chén vỡ, giết tới gần Diệp Phàm.
Khổ chủ tới tận cửa đòi nợ rồi.
Diệp Phàm thật sự không tiện ra tay, thứ nhất là hắn có chút đuối lý, thứ hai là tên kia lại còn có nửa kiện Đế binh, nếu giao chiến thì rất không hay ho gì cả.
- Đoạn đạo trưởng, nhiều năm không gặp, ngài không có việc gì chứ?
- Không có việc gì cái ông nội nhà ngươi, vài tên tiểu vương bát đản các ngươi, ngay cả quần lót của đạo gia ta cũng trộm đi, bói; nhiều lời, mau đưa cửu thần binh của ta, Trường Sinh Tỏa của ta, mười tám viên thần châu của ta, Thiên Yêu Đãng của ta... Ngươi đều nhổ ra cho ta mau!
Phía xa, mọi người cười sặc sụa. Đông Phương Dã nếu đã muốn cướp thì ngay cả cây trâm, tất, giầy hắn cũng chưa từng buông tha, tự nhiên là vét sạch, cũng khiến cho toàn thân Đoạn Đức bị cướp sạch tron.
Diệp Phàm nhức đầu, Đoạn mập mạp rất khó dây đưa, chẳng lẽ thật sự phải đánh một trận hay sao, nếu muốn giao cửu thần binh ra thì thật sự là không có khả năng.
- Tên mập mạp kia cũng bị người ta cướp sạch sao, đúng là xứng đáng!
Phía xa, Cơ Tử Nguyệt tức giận nói.
Đại năng Cơ gia đang mài răng sẵn rồi, tên Đoạn mập mạp từng đột nhập vào nghĩa trang gia tộc bọn họ, mở ra một tòa huyệt mộ của Thần Vương vô địch thời kì viễn cổ, nhưng khi đó họ lại không bắt được hắn.
- Ngươi mau đưa cho ta những binh khí đó!
Đoạn Đức nghiến răng nghiến lợi.
Theo lời hắn thì mỗi một thanh vũ khí đều là thần binh Vương giả, tất cả đều có tiếng tăm lừng lẫy, từng để lại uy danh vô tận trong trời đất, khắp cả thiên hạ đều biết đến.
- Thần binh Vương giả a, hắn có lai lịch gì, vậy mà đều từng thu thập vào tay rồi?
Ai nấy đều giật mình, bọn họ cũng không xa lạ gì đối với tên mập mạp này, nhưng đều không hiểu rõ lắm về hắn.
- Đoạn ca, đừng vội tức giận, còn nhớ khi xưa chúng ta gặp nhau, ta và ngươi vừa gặp đã như tri kỷ, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Nhiều vũ khí thông linh bay ra từ mộ của Yêu Đế như vậy, nhưng ta đều tặng chúng cho ngươi, ngay cả một lời cũng không thèm than phiền. Mà hiện tại có chút thiếu thốn, muốn mượn ngươi vài món binh khí, ngươi lại bày ra bộ dáng này, thật sự không trượng nghĩa chút nào a!
Diệp Phàm nói.
Nhắc tới chuyện cũ, Đoạn mập mạp liền đau lòng không thôi, nghĩ đến việc mất đi một khối lục đồng, liền đau lòng nói:
- Đừng nói nữa, giao cho ta một cho ta một thứ khác tương đương, như vậy thì ta sẽ coi như không có gì!
- Không thành vấn đề!
Diệp Phàm bước lên, cùng hắn kề vai sát cánh, nói:
- Đoạn lão ca, ngươi cũng thấy đấy, ta gặp phải đại nạn, có rất nhiều người muốn giết ta, hay là ngươi đưa Thôn Thiên Ma Quán cho ta mượn dùng nửa năm được không?
- Ta nghe nói trên người ngươi còn có mấy bộ cổ kinh, để cho Đoạn ca ta tìm hiểu hai năm, được chứ?
Hai người thì một tên dùng Thánh thể để áp chế, tên kia thì dùng Thôn Thiên Ma Quán chấn nhiếp, vỗ vai lẫn nhau, ra giá trên trời, cùng nhau đi về phía sâu trong Kỳ Sĩ Phủ.
- Đoạn mập mạp, ngươi không cần phải nghĩ tới Nguyên Thiên Thần Trận làm gì, con bà nó chứ, lại còn bắt ta phải khắc một trăm tòa nữa, ngươi tưởng là dễ như uống nước chắc?
- Một trăm tòa thì có gì mà nhiều, chỉ cần nhấc tay là được, vài món thần binh Vương giả kia của Đoạn gia ta bị ngươi cướp sạch, thật là quá thảm đi, nếu không thì ta việc gì phải đi vét sạch trên người ngươi như vậy làm gì?
- Ông nội ngươi, tên Đoạn Đức kia, một tòa Nguyên Thiên Thần Trận thì đã cần phải khắc sáu trăm vạn phù văn, cần bốn khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người, sao ngươi không đi cướp luôn đi, ngươi thử mở ra một cái kho báu của Thánh địa mà xem, làm gì mà có nhiều như vậy cơ chứ.
- Tiểu tử, ngươi không phải là Nguyên Thiên Sư sao, đi một vòng quanh Bắc Vực thì đã thu hoạch được bằng đấy rồi, như vậy đi, ngươi khắc cho ta năm mươi tòa, được chứ?
- Đoạn mập mạp, ngươi đi chết đi, một tòa Nguyên Thiên Thần Trận liền có giá hai trăm vạn cân Nguyên tinh, thuần, ngươi có mở ra một lăng mộ của Đại đế thì cũng không tìm được nhiều Thần Nguyên như vậy đâu!
- Ta cũng không bắt ngươi phải giao luôn số đó, ta có thể cho ngươi nợ, trước hết cứ giao cho ta tầm tám đến mười tòa, có được không?
Từ khi Đoạn mập mạp nhìn thấy Nguyên Thiên Thần Trận của Âu Dương Diệp, liền nhớ măi không quên, sau lại biết được Diệp Phàm đã từng xử lý vị đại năng này, liền càng thêm động tâm.
- Ngươi không có việc gì thì cần nhiều Thần Nguyên trận như vậy làm cái gì?
Diệp Phàm rất khó hiểu.
- Chẳng phải Bắc Đế muốn đánh chủ ý tới Cổ Hoàng Sơn sao, muốn lấy được Vô Thủy Chung, loại chuyện này không thể thiếu ta được, ta rất muốn được thấy Vô Thủy Đại đế a!
- Tên Đoạn Đức chó chết kia, tên vương bát đản chết tiệt này...!
- Con bà nó, tiểu tử nhà ngươi mắng ta làm chi? Mắng Bắc Đế là được rồi, có muốn theo ta đi Cổ Hoàng Sơn luôn không?
Trong lòng Diệp Phàm không ngừng cân nhắc, Bắc Đế thật đúng là manh động, không ngờ lại dám đánh chủ ý tới Tử Sơn, lúc trước ngay cả Đế binh đều đánh không được, liệu hắn có thể làm được hay không?
- Ta không đi, đó thuần túy là đi tìm chết, ta cũng không muốn đi nạp mạng một cách lãng xẹt như vậy!
- Tiểu tử ngươi cũng đừng có mà hối hận, Bắc Đế đã thuyết phục một số Vương tộc thái cổ, có lẽ bọn họ có thể ra vào Tử Sơn. tới lúc đó nói không chừng ngay cả thi thể của Vô Thủy Đại đế cũng đều có thể bị người ta khiêng ra ngoài ấy chứ!
- Ngươi còn có tin tức gì khác sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tin tức nhiều lắm, một tháng này Đông Hoang thực sự rất không bình tĩnh, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đoạn mập mạp vỗ vai hắn, nói:
- Đi cùng đạo gia ta luôn đi, dùng Nguyên Thuật của ngươi, hơn nữa lại còn có thần thuật của ta, hợp tác đôi bên cùng có lợi, đảm bảo trở thành thiên hạ vô địch.
- Không đi, ta không muốn đi chịu chết đâu!
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ngươi không muốn cũng phải đi, vài món thần binh Vương giả kia của ta đều là vô giá, không ai có thể mua nổi, ngươi lại còn cướp sạch tất cả của ta, ngươi định trả nợ thế nào, ngươi phải đi theo ta lần này để gán nợ!
- Đi tìm chết đi, ngươi cướp thông linh vũ khí của ta còn chưa nói tới đâu, rốt cuộc thì chúng ở đâu rồi?
- Chúng đều được dùng để tế binh hồn rồi, như thế mới dễ dàng khống chế Thôn Thiên Ma Quán được, ngươi đừng có mà mong chờ nữa!
- Nếu thế thì chúng ta cũng hết nợ nần rồi!
- Ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy sao, ngay cả con chó chết tại Đông Hoang kia cũng trở nên điên cuồng rồi, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?
Đoạn Đức nói.
- Ông nội ngươi chứ, ngươi so sánh kiểu gì vậy, có chuyện gì xảy ra sao?
- Con chó tại Đông Hoang kia thật sự rất tà môn, đã lừa gạt vài tên đại năng, lại còn thiếu chút nữa phế cả Vương Đằng luôn, chính là một con chó chuyên cắn người hay đi với ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không muốn tới đó gặp lại nó một chút sao?
Các thế lực lớn đều rút lui, gặp được Diệp Phàm dũng mành phi thường khi độ kiếp, rất nhiều người đều tâm tình trầm trọng, Thánh thể đã trưởng thành đến bước này rồi, còn ai có thể bóp chết được nữa cơ chứ?
Lúc này, Đoạn Đức và Diệp Phàm vẫn còn đang lải nhải, hai người không nhượng bộ nhau chút nào, ngồi trên một ngọn núi xinh đẹp, thổi râu trừng mắt.
- Đoạn mập mạp, ngươi đừng có mà ép ta, nếu chọc ta tức lên, khi tới Bắc Vực là đó chính là thiên hạ của ta, có thể trực tiếp dùng Nguyên Thuật, ném thẳng người vào trong Cổ Quáng Thái Sơ đó!
- Ngươi tưởng rằng sẽ dọa được ta sao, nếu mà đạo gia ta khó chịu thì sẽ lập tức dùng Thôn Thiên Ma Quán trấn áp ngươi, ném ngươi vào Nam Thiên Môn trong Thần Khư, trọn đời đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài được.
Đoạn Đức sống chết cũng muốn dính lấy hắn, Diệp Phàm đành phải khất nợ hắn một trăm tòa Nguyên Thiên Thần Trận, hơn nữa lại còn phải ngay lập tức hỗ trợ hắn khắc ra tám tòa nữa, nếu không thì phải trả ngay cho hắn vài món thần binh Vương giả kia.
- Đoạn Đức, ngươi lẻn vào trong nghĩa đại của Cơ tộc ta, dám lật cả mộ phần của vô địch Thần Vương thời viễn cổ, chuyện này ngươi muốn tính toán thế nào?
Một vị đại năng Cơ gia hạ xuống, nghiêm bộ mặt đen thui lại, nói.
- Đừng có mà tìm ta gây phiền toái, bên trong Kỳ Sĩ Phủ không cho phép động võ. Hơn nữa, tại kia cái mộ huyệt kia, ngay cả một sợi lông ta cũng không lấy được, toàn thân dính lấy xui xẻo, lại còn bị các ngươi đuổi giết mấy mươi vạn dặm, các ngươi còn muốn gì nữa?
Đoạn Đức nói rất hùng hồn đầy lý lẽ.
- Đây là một sự sỉ nhục đối với Cơ tộc, ngươi tốt nhất đừng có mà thò đầu ra ngoài Kỳ Sĩ Phủ, nếu mà dám xuất hiện, lập tức có người tới thu thập ngươi!
Vị đại năng này đe doạ.
- Đoạn Đức!
Ngô Trung Thiên hét lớn, từ trên trời lao xuống, bên cạnh còn có đám người Lý Hắc Thủy đi theo.
- Ngươi là ai, đạo gia ta cũng không quen biết với ngươi!
Đoạn Đức chột dạ.
- Ngươi đào phần mộ tổ tiên nhà ta, chuyện này không thể để yên được đâu!
Sắc mặt Ngô Trung Thiên rất khó coi, lúc trước gia gia Ngô Đạo của hắn đuổi giết Đoạn Đức không biết qua bao nhiêu vạn dặm, vậy mà vẫn bị hắn chạy thoát.
- Chuyện gì cũng từ từ nói, đừng có kêu loạn lên như vậy!
Đoạn Đức nâng mông lên, định chạy trốn.
- Đoạn đạo trưởng, cái Thiên Yêu Đăng kia đâu rồi?
Yêu Nguyệt Không bay tới, thần sắc cũng rất bất thiện, lãng viên cổ của Thiên Yêu Cung tại Đông Hoang cũng từng bị tên này đào lên.
- Cái Thần đăng kia cũng không ở trong tay ta, hơn nữa, mọi thứ đều bị ba tên tiêu vương bát đản cướp sạch rồi, ngươi thích thì đi tìm bọn chúng mà tính sổ!
Đoạn Đức muốn bỏ chạy, hiện giờ những người tìm tới hắn ngày càng nhiều.