Thần Hoàng vĩ ngạn, oai hùng cao ngất, từng đợt từng đợt hỗn độn khí vờn quanh, siêu nhiên mà lại thần bí, như là một tôn giả cái thế còn sống bễ nghễ chúng sinh.
Thái Cổ Hoàng đứng sừng sững trên đỉnh Tu Di Sơn, phóng thích uy áp thiếu rất nhiều tử khí, nhưng hai kiện binh khí Đế sống lại có thể chịu đựng và ngăn cách, bảo vệ Lôi Âm Tự.
Thế gian yên tĩnh lại, trong Tiên Y chín màu truyền ra một tiếng than nhẹ, mang theo vô tận thương cảm, nó triệu hoán đến đây quan tài chín lớp, lại lần nữa táng Thần Hoàng cực kỳ bi ai.
Thân thể Tàm Hoàng chậm rãi ngã nằm xuống, được hỗn độn vây quanh chìm vào trong quan tài, từng kiện kiện kiện quan tài đá khép kín, phong hắn ở trong đó.
Bao nhiêu anh kiệt chôn vùi dưới năm tháng, mặc cho người thần thông bằng trời cũng khó mà nghịch chuyển, một đời huy hoàng cuối cùng chỉ có lưu lại sầu não.
Thần Hoàng tuyệt thế kinh diễm cổ kim, nhưng như trước không có cách nào chống đỡ được năm tháng, cuối cùng phải kết thúc, khoảnh khắc sáng lạn rồi sau đó là kết thúc vĩnh viễn trong bóng tối vô tận.
“Ầm!”
Quan tài chín lớp hoàn toàn khép kín, kín mít không một kẽ hở, như là một khối tảng đá, cổ sơ không ánh sáng, trở về bản chất thực bình thường, dù ném ở trong đám đất vàng không hẳn sẽ có người chú ý.
Đây chính là Đại đế khi còn sống, cuối cùng cũng phải bụi về bụi, đất về đất.
- Phụ thân!
Thần Tàm đạo nhân kêu to, lệ nóng trào ra, nắm chặt nắm tay, lao tới phía trước.
Chiến y của Thần Tàm tộc bắn ra một luồng tiên quang hóa thành một dải thiên hà rực rỡ nối thẳng tới bên ngoài núi, giống như một cây cầu nối thẳng lên trời, làm cho nơi này biến thành một con đường thông suốt.
Nó đang tiếp dẫn người của Thần Tàm nhất mạch, con của Cổ Hoàng, Thần Tàm Công chúa... tất cả đều đạp lên cầu, leo lên đỉnh Tu Di Sơn.
Trên đầu Diệp Phàm treo lơ lửng cái đỉnh đồng phát ra hào quang xanh tươi đẹp, tay cầm thanh kiếm tiên ba thước, cũng đi theo lên. Trong cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên đi lên đỉnh Tu Di Sơn.
Thần Tàm đạo nhân nước mắt tuôn rơi, ôm chầm cỗ quan tài đá, thanh âm khàn khàn người khác không thể nghe rõ hắn đang nói gì.
“Ầm” một tiếng, quan tài đá phóng lớn, chín màu sắc rực rỡ xông thẳng lên trời cao, lại phát ra màu sắc thứ mười. Nó lập tức phóng lớn dài đến trăm ngàn trượng, nhưng vẫn liên tục biến thành lớn.
Từng đợt từng đợt ráng mờ phun ra chìm sâu vào mi tâm của Thần Tàm đạo nhân, trong mơ hồ dường như vang lên từng tràng tiếng kinh văn, cũng có một loại cảm ngộ của đại đạo vỡ nát.
Thần Tàm đạo nhân lui về phía sau, thất hồn lạc phách, thì thào tự nói:
- Cuối cùng bỏ lỡ rồi, cuối cùng phải lên đường...
Xoát!
Lại phát ra một mảng tiên quang, ra ngoài dự liệu của mọi người, đúng là bay về phía đầu vai của Thần Tàm Công chúa, nhắm ngay con khỉ nhỏ vàng óng ánh kia.
Con khỉ nhỏ không cao bao nhiêu so với bàn tay, lập tức nhe răng trợn mắt, một bộ dáng sợ hãi, căng thẳng nắm lấy một túm mái tóc của Thần Tàm Công chúa, thụt lùi về phía sau.
Mọi người đều ngẩn ngơ, con Thần Tàm nhỏ này mấy lần lột xác, ngày nay trở thành bộ dáng của Đấu Chiến Thánh Viên rốt cuộc có lai lịch gì? Không ngờ lại được Thần hoàng coi trọng, ban cho tiên quang.
Ngay cả Thần Tàm Công chúa đều vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn con Thần Viên nhỏ chớp chớp đôi mắt to trên đầu vai, làm ra vẻ mặt vô tội, dường như nàng có chút suy nghĩ, như là nhớ tới điều gì.
Đột ngột phát ra tiếng nổ kinh người, trong lúc mọi người đều chưa kịp phản ứng, quan tài đá cực lớn bay lên trời, vẻ ra một luồng tiên quang rực rỡ, xé rách vòm trời bay thẳng vào chỗ sâu trong vũ trụ.
Nó lựa chọn ra đi cô độc, vĩnh viễn không ngừng phiêu bạc trong vũ trụ. Đây là kết quả của Cổ Hoàng, cuối cùng chính là một mình nghiền ngẫm loại tịch mịch này.
Quan tài chín lớp biến mất, khắp Tu Di Sơn đều yên lặng lại. Bất kể là Hàng Ma Xử hay là Thần Y chín màu đều dần dần ảm đạm, chậm rãi quay về yên tĩnh.
- Trong mộng nhìn thấy Tiên vực mở ra...
Thần Tàm đạo nhân nhìn tinh không xa xa lẩm bẩm.
Mọi người không biết là hắn mộng thấy Tiên lộ, hay là ước nguyện của phụ thân hắn trong trầm miên như vậy, sau khi chết nhìn thấy Tiên lộ.
- Sư phụ!
Đột ngột truyền ra một tiếng kêu to, kinh động mọi người trên Tu Di Sơn đều phục hồi tinh thần lại.
Bất kể là Thần Tàm nhất mạch hay là chư thiên Bồ Tát, cổ Phật... tất cả đều quay đầu lại nhìn, đó là một hòa thượng tuổi còn trẻ, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành rất có hình dáng của Phật, vành tai lớn rủ tới vai, trên đầu bóng ltrởng có vết sẹo thụ giới.
Không hề nghi ngờ đây là Hoa Hoa. Nhiều năm qua, hắn sớm đã trtrởng thành, thoạt nhìn là một người trẻ tuổi trung thực giản dị, rất có dáng của phật gia.
Nhưng mà, hắn vừa há mồm nói ra lập tức phá hủy vẻ giản dị bên ngoài, có vẻ không ăn khớp chút nào.
- Sư phụ! Người đã trở lại, đồ đệ bảo bối của người sắp chết đến nơi rồi!
Tuy rằng vành tai lớn rủ xuống vai, dáng giản dị như phật, nhưng vừa nói ra thật sự có một loại trái ngược với nhu hòa, khí chất và dung mạo khác nhau một trời một vực.
- Ngươi... không phải bị độ hóa rồi sao?!
Bên cạnh, hai Kim Thân La Hán áp giải hắn đi tới, vô cùng kinh ngạc, có điếm trợn mắt há hốc mồm.
- Ôi! Sư phụ! Ngài phá hủy vương đồ thống trị của ta rồi, phải chi muộn chút mấy chục năm, tất cả nữ Bồ Tát trên đỉnh núi này đều đã bị ta cuỗm chạy theo hết, để đám hòa thượng còn lại khóc ròng rồi!
Một đám người cứng họng, tên này chuyển biến thật quá nhanh đi! Vừa rồi mọi người còn đánh nhau chết sống vì hắn, như thế nào tên tiểu tử mao đầu này vừa ra tới hoàn toàn biến chất.
Diệp Phàm cũng trong lúc nhất thời hết biết nói gì, tiểu tử này dung mạo quả thực giống nhau như đúc cùng cổ Phật năm đó, nếu như hắn đứng một bên giữ trầm mặc, rất có khí độ của cao tăng Phật môn.
Nhưng vừa nói ra tất cả đều hỏng bét, nhất là khi hắn cười rộ lên, thấy thế nào đều là một bộ dáng đê tiện.
- Nói cái gì vậy hả?!
“Bốp” một tiếng, Diệp Phàm tát một cái ngay ót hắn.
- Tiểu đầu bóng ltrởng! Ngươi không phải bị độ hóa rồi sao?
Đám người Tiểu Tước nhi cũng đi theo đại đạo kim quang kia lên Tu Di Sơn, từng bước tới nơi Phật môn này không có người nào ngăn cản.
Nhìn thấy Diệp Phàm cũng trông lại, Hoa Hoa lập tức bảo tướng trang nghiêm, bộ dáng một mặt nghiêm túc, nói:
- A di cái Như Lai kia, Hoa Hoa cái đại phật kia! Sư phụ ngồi ở trong lòng ta, rượu thịt từng chứa đầy ruột ta, ta sao là người bọn hắn có thể độ!
Kết quả, trực tiếp làm cho cái ót của hắn lại trúng thêm một cái tát.
Mọi người lo lắng cố sức nghĩ cách cứu viện hắn, kết quả không nghĩ tới tiểu tử này một cọng lông tơ cũng không tổn thương, không công lo lắng một hồi, lúc này hắn lại cười với vẻ mặt gian giảo.
Chúng La Hán, Bồ Tát... cũng ngồi không yên, Hoa Hoa bị độ hóa, chuyện đó đúng là bọn họ chính mắt chứng kiến, như thế nào chỉ chớp mắt đã không việc gì?
Ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Phàm, Hoa Hoa không dám lỗ mãng, một năm một mười nói ra chân tướng.
Ở trên trán của hắn chợt lóe sáng một cái, một miếng nắp sọ phật rơi xuống, giản dị tự nhiên, mặt trên có một số vết rách và lỗ thủng, nhưng lại tản ra một loại đạo vận của Phật Đà.
Tất cả người Tây Thổ đều vô cùng kinh hãi, đây khẳng định là một kiện Thần khí, không phải Thánh nhân lưu lại, có khí tức của Đế ẩn chứa trong đó.
Diệp Phàm tự nhiên hiểu được vì sao lại thể! Đây là mảnh sọ của Thích Già Ma Ni, là khi hắn ở phàm trần rèn luyện kim thân sáu trượng dư lại ở thế gian một mảnh xương sọ.
Năm đó, cũng chính là miếng xương phật này truyền thừa cho Hoa Hoa đầy bụng kinh văn.
Xương đỉnh đầu của Chuẩn đế ẩn trong Tiên Thai, cùng với hắn cô đọng thành một thể, ngoại nhân không thể dò tra, đương nhiên không thể độ hóa, tự nhiên có thể ltra dối vượt qua kiếm tra.
Diệp Phàm ngay cả Độ Nhân Kinh đều chuẩn bị tốt, vốn tưởng rằng phải hao phí một phen tay chân, kết quả không nghĩ tới là một kết cục như thế này. Lại trực tiếp cho hắn thêm một cái tát trên ót, nhìn hắn cười đê tiện như thế nào đều cảm thấy hắn là một tên ltra đảo.
Một đám người Phật môn đều sa sầm mặt xuống, càng hy vọng bọn họ mau mau xuống núi, hôm nay kết thúc như vậy thật sự không có gì đáng nói.
Nhưng Hoa Hoa lại mặc kệ, vô duyên cớ vô cớ bị người trấn áp, bất kể như thế nào trong lòng đều có một cơn tức.
- A Di Đà Phật! Là lão tăng động lòng phàm, chấp niệm quá sâu, lúc này xin bồi tội!
Ma Kha mặt không chút đổi sắc nói.
Hoa Hoa mang theo ý cười, trực tiếp kéo tay lão tăng không buông, nói nhất định phải có hành động thực tế, không thể không công bị bọn họ trấn áp nhiều năm như vậy.
- Ngươi đã luân hồi thành công, tái hiện thế gian, là thần tích của Phật môn ta, nghiệm chứng đạo quả của A Di Đà Phật Đại đế. Ngày nay thật sự không biết bần
tăng sao? Quên cảnh tượng năm ngàn năm trước chúng ta ở bên bờ A Dục Hồ luận đạo rồi sao?!
Ma Kha quát lên.
- Hòa thượng ngươi thật ngang ngược!
Bên cạnh, đám người Đông Phương Dã mặc kệ không đếm xỉa tới.
Chỉ có Diệp Phàm hiểu được sao lại thế này. vốn tưởng rằng đó là cổ Phật rất hạ thấp, không hẳn thế gian đều biết tới lão. Không nghĩ tới là người quen cũ của Ma Kha. Lần này Phật môn giam cầm Hoa Hoa, liên quan đến nhân quả nhiều lắm.
Ở đám người Ma Kha xem ra, Hoa Hoa chính là thần tích của Phật môn, xác minh phương cách của A Di Đà Phật chủ tu luyện, đây là một ví dụ rõ ràng nhất.
- Nói cái gì lung tung, đừng nói lời vô dụng! Ta chỉ biết là các ngươi trấn áp ta rất nhiều năm, phật giảng nhân quả. Ngươi phải lấy thân hoàn trả ta một trăm năm. Như vậy đi, ta muốn khai sáng một đại giáo ở Phật môn, để khai mở một phân chi của Thiên Đình, ngươi làm hộ pháp cho ta đi!
Một tên tiểu tử đầu trọc lôi kéo một vị lão tăng, ở nơi đó cãi cọ không để yên. Quả thực khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Chư hiền Phật môn mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn ngực, cúi đầu không nói nên lời, thật sự không muốn bị tiểu hòa thượng vô lại này quấn lấy.
Đúng lúc này, trong một ngôi chùa cách đó không xa lao ra một người cao lớn, cái đầu cực lớn bóng ltrởng sáng loáng, kêu lớn:
- Thượng đế a, Thiên sứ a, rốt cục giúp ta nhìn thấy một người quen! Diệp Phàm, Diệp huynh! Huynh còn nhớ ta không? Cũng mang theo ta xuống núi đi!
Không chỉ có Phật môn chúng Bồ Tát, Hộ Phập Thiên Vương, cổ Phật... chau mày, chính là người ngoài cũng đều có điếm ngẩn người: như thế nào ở đất lành Phật môn lại có loại quái hòa thượng này.
Diệp Phàm ngẩn ra, đây không phải là người xa lạ, đúng là Khải Đức, là cùng trường với Lý Tiểu Mạn ở nước Mỹ, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn có một thân thần thông Phật môn cao thâm.
- Ngươi thân là hộ pháp kim cương, ngày nay thành bộ dáng gì vậy?!
Ma Kha khiến trách.
Khải Đức không để ý tới, như là chộp được ân nhân cứu mạng, luôn miệng cầu cứu Diệp Phàm:
- Mang ta rời khỏi địa phương quỷ quái này đi, mỗi ngày ăn chay, dù là thượng đế cũng phải điên mất!
- Ngươi không phải bị phạt diện bích sao, như thế nào đi ra?
Một vị Bồ Tát hỏi.
Khải Đức được dịp tố khổ với Diệp Phàm:
- Ta đã có một trăm năm mươi năm chưa từng ăn thịt, lần trước thật vất vả mới kiếm được một miếng thịt chó, mới vừa cắn một miếng liền bị phát hiện, phạt ta diện bích năm trăm năm. Trời ạ, thượng đế a, năm trăm năm sau chờ ta đi ra răng đều sắp rụng hết, thịt chó đều cắn không nhúc nhích nữa rồi!
Mọi người đều có điếm trợn trừng mắt há hốc mồm.
Bên ngoài Tu Di Sơn, chư thánh Vực ngoại cũng đều hai mặt nhìn nhau, mọi người muốn cười, nhưng một đám Bồ Tát, cổ Phật, Hộ Pháp Thiên Vương lại là sắc mặt xanh mét, mặt nào mặt đó thật khó coi.
Diệp Phàm không biết nói cái gì cho phải, vỗ vỗ đầu vai hắn, không biết là đang an ủi, hay là cách đối xử khi gặp lại cố nhân.
Hắn oán thầm trong lòng, tên này cũng là một tên không ra gì.
Hắn thoáng trầm ngâm, rồi lên tiếng với chúng tăng Tây Mạc, muốn mang Khải Đức xuống núi, nhảy ra khỏi thế giới “Địa Ngục” trong mắt hắn này.
- Thân là đệ tử cửa Phật, lục căn không sạch, trục xuất xuống núi đi!
Đại Khổng Tước Minh Vương sắc mặt âm trầm, phát ra một đạo phật chỉ như vậy, một khắc cũng không muốn nhìn thấy một môn đồ như vậy.
Trên Tu Di Sơn, một đám Bồ Tát, La Hán... đều giống như tống tiễn ôn thần đưa bọn họ xuống núi.
Hoa Hoa nói lải nhải luôn miệng, lôi kéo tay lão tăng Ma Kha, nói không dứt, nước miếng trong miệng bắn ra, như là mười đời chưa từng mở miệng, nói không hết chuyện.
Hắn nói văng nước miếng, kéo lão tăng đi theo, thỉnh lão rời núi đi làm hộ pháp, bồi thường cho hắn nhiều năm qua bị trấn áp đau khổ như vậy.
Đại Thánh Ma Kha lúc đầu còn có thể chịu được, tới sau lại, lông mi trắng không ngừng giật giật, lão hận không thể tát một cái đánh chết hắn. Tên mồm mép này cứ lải nhải không dừng lại, Lão thật sự chịu hết nổi rồi.
- Đại sư ngươi râu đều trắng hết rồi!
- Đại sư ngươi giầy sấp sút chỉ hết rồi!
- Đại sư ngươi khi còn trẻ tuổi có phải bị người chém trúng hay không, trên cái mũi ngươi có cái sẹo lớn như miệng bát như vậy!
Nghe những lời nói không bờ bến này, dù là Thần cũng không chịu nổi, lão tăng Ma Kha muốn trực tiếp bóp chết hắn cho xong.