- Đây là một yêu nghiệt nghịch thiên!
Diệp Phàm sau khi nghe những tin tức kia thì không khỏi cảm thán.
Lý Hắc Thủy nói:
- Ngươi chỉ cần đánh vỡ nguyền rủa, đột phá Tứ Cực Bí Cảnh thì với biểu hiện hiện tại của ngươi, cũng sẽ trở thành yêu nghiệt nghịch thiên trong mắt người khác.
- Ta phải cướp sạch các Thánh địa, nhất định phải tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh!
Diệp Phàm bị đủ loại bí mật của Vô Thủy Đại đế kích động.
- Những Thánh chủ này sẽ lập tức rời đi, bọn họ không thể lùi bước được! Lực hấp dẫn của đạo thống Vô Thủy Đại đế không ai có thể ngăn cản!
Lý Hắc Thủy thầm nghĩ rồi nói:
- Điều duy nhất phải chú ý chính là những tên Thánh tử kia. Bọn họ khẳng định sẽ không đi tử, cũng đã từng gặp ngươi, ngàn vạn lần không được xuất hiện sơ hở.
- Sớm muộn gì ta CŨNG muốn tới cửa các Thánh địa, đánh cho bọn họ không dám đi ra ngoài!
- Ha ha ha...
Lý Hắc Thủy cười lớn:
- Xem ra, ngươi bị những người kia đuổi giết khiến tràn ngập oán niệm.
- Đáng tiếc a... Tư chất ngút trời như Vô Thủy Đại đế, chấn thước cổ kim nhưng kết quả CŨNG phải hóa thành một đống đất vàng mà thôi...
Diệp Phàm cảm thán.
- Tiên nhân bất hủ thật sự không tồn tại sao?!
Lý Hắc Thủy cũng thở dài một hơi.
Quả nhiên, chư Thánh chủ không buông tha được, bắt đầu lần thứ hai tấn công Tử Sơn, nghe nói có thể sẽ dùng tới cả Vũ khí Cực Đạo.
Có lẽ là Thái Dương Thần Lô, có lẽ là Long Văn Đỉnh, có lẽ là Hư Không Kính...
Lần tấn công này tất nhiên sẽ long trời lở đất, có lẽ thật sự mở ra được Tử Sơn.
Ngày xưa, thánh thể xuất hiện, thiên hạ khuất phục. Nơi hắn đi qua, chư hùng lui trốn, không dám tranh phong.
Đáng tiếc, thời kỳ này đã xa lắm rồi. Hiện tại dù là đệ tử một tiểu phái, khi nói tới loại thể chất này cũng chỉ nghĩ tới hai chữ phế thể mà thôi!
Trên dòng sông thời gian, hưng suy, chìm nổi, thánh thể trong suy nghĩ của mọi người đã không thể tái hiện phong thái năm đó. Trầm luân, thay đổi, không thể ngăn cản được.
Diệp Phàm muốn phá vỡ nguyền rủa, thay đổi tình cảnh trước mắt thì hắn phải càng mạnh. Nhất là khi bí mật của Vô Thủy Đại đế hiện ra, hắn lại càng bị kích thích.
Thần Thành thật sự quá lớn, nhiều ngày như vậy mà Diệp Phàm cũng chỉ quanh quẩn trong một góc nhỏ, chưa đi hết được.
Đương nhiên, đây là do hắn muốn đổ thạch, không thể cưỡi ngựa xem hoa. Khi đã chọn một thạch phường thì hắn dừng lại rất lâu.
Hôm nay, Lý Hắc Thủy dẫn Diệp Phàm đi tới một nơi xa hơn, cổ phố nơi này rất rộng rãi nhưng người đi đường lại khá ít, và hết sức yên tĩnh.
Hai bên đường là những gốc cây cổ thụ, cành cây che trời, thân cây nứt nẻ già cả, mười mấy người ôm cũng không xuể, che thiên cái địa, khiến nơi này tạo ra cảm giác khá âm u.
Sau khi đi về phía trước một đoạn, Diệp Phàm phát hiện có chút không thích hợp. Nơi này có một thạch phường, quy mô cũng khá lớn nhưng lại hết sức hoang vắng.
Nơi này đầy cỏ cây, những cổ thụ sinh trưởng xanh tươi, bao phủ cả những đình điện, hiển nhiên đã nhiều năm không ai tới, gần như trở thành một mảnh đất hoang.
- Ta ngất mất!
Diệp Phàm há hốc mồm mất, bởi vì hắn vừa thấy được một con thỏ. Đây chính là một con thỏ hoang từ trong bụi cỏ nhảy ra, chạy sâu vào trong lâm viên.
Đây chính là Thánh Thành, có thể nói là tấc đất tấc vàng, một mảnh ngự uyển khổng lồ như thế này sao lại hoang vắng tới bực này.
Không ngờ không ai qua lại, trở thành một nơi chỉ dành cho cây cối, thật sự quá đặc biệt. Điều quá đáng nhất là nơi này thậm chí có cả thỏ hoang!
Rất nhanh, Diệp Phàm lại phát hiện một đôi gà rừng, vỗ cánh chạy sâu vào trong bụi cây. Hắn không biết nói gì. Nơi này thật quá đặc biệt.
- Đây là nơi nào?! Thần Thành sao lại có người vứt bỏ một nơi bảo địa thế này?
- Nơi này... chính là thạch phường Thiên Tuyền Thánh địa!
Lý Hắc Thủy nói.
Phía trước có một cánh cửa cao lớn bị cổ thụ bao phủ, trên đó có một tấm biển loang lổ, chỉ khắc hai cổ tự: Thiên Tuyền.
- Là Thánh địa đó!
Diệp Phàm kinh ngạc, đi tới gần đánh giá cẩn thận:
- Khó trách như vậy!
Hắn nghĩ tới Lão Phong Tử, năm đó khi Thánh địa này vô cùng cường thịnh thì vận động toàn bộ lực lượng, tấn công cấm địa thái cổ, kết quả gần như bị hoàn toàn diệt vong!
- Những Thánh địa khác không có ý tưởng gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
Ở rất lâu trước, số lượng Thánh địa nhiều hơn bây giờ nhưng cho tới nay cũng có một số Thánh địa bị đứt truyền thừa. Bảo tàng bọn họ lưu lại đều bị Thánh địa khác xâu xé, đây cũng là một nguyên nhân khiến Thánh địa hiện nay càng lúc càng mạnh.
- Năm đó, Thiên Tuyền Thánh địa gần như chỉ còn lại ba bốn người chạy thoát, sao lại có thể trấn trụ những Thánh địa khác như hổ rình mồi được, những bảo tàng lưu lại đều bị phân chia, thậm chí cả quặng mỏ Nguyên rộng lớn ở ngoài cấm khu CŨNG bị xâu xé.
- Nơi này sao lại không bị cướp mất?
Diệp Phàm thấy khó hiểu.
- Tự nhiên là có một số nguyên nhân...
Lý Hắc Thủy giải thích.
Thiên Tuyền Thánh địa ở địa vực Trung bộ của Đông Hoang, có ba bốn người chạy thoát chỉ một thời gian sau liền thọ nguyên hao hết, hình thần câu diệt.
Các Thánh địa đều muốn chia chác nhau nơi này nhưng cứ đến ngày trăng tròn, trong Thiên Tuyền Thánh địa này lại truyền ra những tiếng khóc lóc thê lương, dù Thánh chủ tự mình tìm hiểu CŨNG không phát hiện ra điều gì.
Sau đó không lâu, ở nơi thạch phường lớn nhất Thần Thành này cũng truyền ra những tiếng khóc như vậy vào đêm trăng tròn, vẫn không phát hiện ra điều gì cho nên mới không động tới nơi đây.
Những tháng năm tiếp theo, cứ cách ngàn năm, âm thanh than khóc lại xuất hiện giữa đêm khuyết một lần, khiến cho tất cả Thánh địa hoang mang.
Do đó, cho tới nay cũng không ai dám động tới nơi này.
- Ồ? Cửa đã mở?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Nhiều năm trôi qua, nơi này chỉ còn lại một lão nhân trông cửa, cũng là hậu nhân lão bộc trung thực năm đó. Tuy nhiên, giờ chắc cũng sẽ mau đoạn tuyệt vì người canh cửa nơi này giờ cũng không có con cháu.
- Có thể vào xem sao?
- Đi vào cũng được thôi, tuy nhiên thạch liệu đã sớm bị các Thánh địa lấy đi hết, không lưu lại thứ gì hay ho đâu.
- Chẳng lẽ nơi này cũng có thể đổ thạch?
Diệp Phàm có chút bất ngờ.
- Người canh cửa nơi này cũng phải sinh tồn, bảo vệ nơi này, nếu có người muốn mua thạch liêu tất nhiên CŨNG bán.
Năm đó, các đại Thánh địa trước một bước đã lấy đi ra nhiều thạch liêu quý giá. Sau đó hàng đêm lại vang lên tiếng khóc lóc, tuy không chiếm cứ nơi này nhưng không thể để sót lại chút Nguyên nào đâu.
Thềm đá, cung điện sụp đổ, tất cả đều bị cây cỏ che lấp, một lão nhân lưng còng, mắt mờ đang ngồi trên một khối đá.
Lão tuổi già sức yếu, thọ nguyên không còn nhiều, gần như đã là một ngọn đèn hết dầu, nhìn khu vườn hoang vắng đầy cỏ dại, trong mắt tràn ngập thương cảm và hoài cổ.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Phàm không khỏi thở dài một hơi. Đây là một gia tộc trung hậu, hết đời này tới đời khác đều thủ hộ đình viện không có tương lai này.
Lão nhân có chút khô khan, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu.
- Người trẻ tuổi các ngươi đến mua thạch liêu sao?
- Thật sự là một lão nhân khiến người ta thấy đáng thương, hắn thủ hộ nơi này là chờ đợi điều gì?
Diệp Phàm không biết có lực lượng nào níu chân, chống đỡ cho lão nhân này!
- Mua, ta muốn mua rất nhiều thạch liêu!
Diệp Phàm gật đầu, đặt không ít Nguyên trước mặt lão nhân này.
- Không đáng giá nhiều như vậy đâu! Nơi này không có khối đá nào có giá trị cả...
Lão nhân hơi run rẩy, dùng bàn tay thô ráp đẩy số Nguyên kia về phía hắn rồi nói:
- Lại nói, ngươi còn chưa chọn khối đá nào cả!
- Ta giờ đi chọn đây!
Diệp Phàm nói.
- Cẩn thận tìm kiếm đi, không chừng còn có thể tìm được một hai bảo bối đó! Thi thoảng cũng có đại nhân vật trong truyền thuyết tới đây tầm bảo.
Trong mắt lão nhân vô thần, có chút buồn bã nhìn vào khu vườn tan hoang nói:
- Vừa rồi còn có một người vào đây, đi sâu vào trong tìm kiếm, không chừng chính là một nhân vật như vậy!
Lý Hắc Thủy cười cười nói:
- Không chừng chúng ta vận khí tốt, thật sự có thể gặp được một đại năng trong truyền thuyết.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Diệp Phàm cứng lại, trong lòng giật mình! Bởi vì hắn thật sự nhìn thấy một nhân vật rất khủng bố.
Ở sâu trong phiến cây cỏ, một lão đạo mặc đạo bào cũ kỹ, thân thể khô héo, đang ngồi trên mặt đất xem thạch liêu. Đó dĩ nhiên là Xích Long đạo nhân!
Cũng may công phu hàm dưỡng của Diệp Phàm cũng tốt, nếu là người bình thường nhất định đã phải sợ hãi rời đi. Hắn nháy mắt đã bình phục cảm xúc, khuôn mặt không có chút thất thố nào.
Đây là đại ca Khổng Tước Vương kết bái, một nhân vật siêu cấp, khiến các đại Thánh chủ cũng phải kiêng kị và đau đầu. Diệp Phàm không ngờ có thể gặp được ở nơi này.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Lý Hắc Thủy và lão nhân kia. Không hiểu hai người này đúng là mồm độc hay là đại dự ngôn thuật nữa. Đúng là có một nhân vật khủng bố siêu cấp đang ở nơi này.
Xích Long lão nhân liếc mắt nhìn sang bên này một cái, nhìn Lý Hắc Thủy và lão nhân kia, không nói gì thêm.
Mấy tháng trước, Xích Long lão nhân ở Thạch Trai lựa chọn một đống thạch khí, kết quả bị Diệp Phàm chơi một vố, thậm chí thôn dân cũng được rút đi, không chừa lại cho hắn dù chỉ là một cọng lông.
Diệp Phàm có thể tưởng tượng được biểu tình của Xích Long đạo nhân khi trở về. Do đó hắn không dám lộ ra một chút sơ hở nào. Nếu đối phương biết là hắn làm thì hơn phân nửa sẽ lột da róc xương hắn.
Hắn cùng Lý Hắc Thủy như không để ý điều gì, vạch tìm những tảng đá dưới các gốc cổ thụ, cũng không lộ ra chút khác thường nào.
Không bao lâu sau, Xích Long đạo nhân đã tuyển ra mười mấy khối đá, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, chất đống trước người lão nhân kia, đang định lấy Nguyên ra trả.
Bỗng nhiên, Xích Long đạo nhân như cảm ứng được điều gì, lập tức tràn ra một cỗ khí tức kinh khủng rồi tiêu biến ngay tại chỗ, xông nhanh ra ngoài như đang đuổi theo cái gì đó!
- Đi như thế nào vậy...?!
Lão nhân nghi hoặc khó hiểu. Sau đó lão nhìn Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy nói:
- Nếu không các ngươi đừng chọn nữa, hãy mua mấy khối đá này đi, đều đã chọn kỹ rồi.
Diệp Phàm có chút chần chừ, chẳng lẽ một lần nữa cướp sạch những thứ Xích Long lão đạo coi trọng sao.
- Nếu lão mũi trâu kia không quay lại thì coi như ta có đại vận khí. Nếu hắn trở về thì bán cho hắn một nhân tình vậy!
Diệp Phàm âm thầm quyết định, liền đi tới.
- Trực tiếp mở ra luôn ở đây đi!
Lý Hắc Thủy cũng không để tâm. Hắn không biết thân phận của Xích Long đạo nhân kia.
- Chờ một chút!
Diệp Phàm sợ Xích Long đạo nhân trở lại.
Nhưng chờ tầm một lúc mà đối phương không trở lại, hắn thầm kêu may mắn, trực tiếp động thủ phá đá.
Liên tiếp phá nát mười ba khối đá mà không có gì bên trong, đều là rỗng tuếch.