Trên mi tâm Vương Trùng xuất hiện thế giới chi môn, bay ra một cỗ chiến xa cổ màu vàng, tứ tượng gồm Long, Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ củng gầm vang, quang hoa chiếu sáng vạn trượng, bắn thẳng lên tận trời.
Vương Đằng được xưng là cổ đế chuyển thế, đang đứng trên trên trung tâm chiến xa màu vàng này, giống như Tử Vi tuần tra, Thiên Đế hạ phàm, được tứ linh vờn quanh như một vị thần.
Diệp Phàm đứng ở cách đó trăm trượng, trong lòng vô củng kinh ngạc và khó hiểu, tên này có khí tức thật lớn, khiến người ta phải trố mát mà nhìn, chưa từng nghe, chưa từng thấy những điều này bao giờ.
Loại khí tức này tràn ngập mà ra, như một mảnh ngân hà đang bắt đầu khởi động, bao phủ cả thiên địa, vô củng khủng bố, quang hoa bao phủ bầu trời, che khuất cả đại địa, khó có thể nhìn thẳng vào nó được.
- Sao hắn lại có thể chui ra từ trong mi tâm của Vương Trùng được?
Diệp Phàm không thể nào tin được, mở Thần Nhãn ra cẩn thận quan sát.
Phía sau, hơn mười nhân vật cấp Thánh tử kia đã sớm biến sắc, họ đã từng ra mắt vị thần này rồi, nhưng lúc này trong lòng vẫn như cũ sinh ra một tia sợ hãi.
Tứ linh tùy tùng, hắn giống như Thiên đế chuyển thế, thần hoa sáng lạn, huyết khí mãnh liệt, khiến cho tất cả bọn họ đều phát ra sợ hãi từ tận trong nội tâm, không sinh ra được chút lực chống cự nào.
- Không phải là chân thân, chi là một luồng Phân Thần mà thôi!
Sau khi Diệp Phàm dùng Nguyên Thiên Thần Giác quan sát, chợt hiểu ra, thứ này căn bản không phải một thân thể huyết nhục, mà chỉ là một luồng thần thức mà thôi, tuy nhiên luồng thần thức này lại cường đại giống như biển cả mênh mông vậy.
- Hắn rốt cuộc cường đại tới mức nào, mới có thể hoá sinh ra một luồng thần niệm như vậy, tồn tại ngay trong mi tâm đệ đệ của chính mình...!
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm giật mình đến thế, hắn chưa từng gặp qua địch nhân trẻ tuổi mà đáng sợ như vậy, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, giống như một vị Đế tôn Tử Vi.
Một luồng thần niệm hóa thành Thiên đế, có tứ linh vờn quanh, đạp chiến xa màu vàng dưới chân, đây lại chỉ là hình dạng thần thức của hắn mà thôi, nhưng từ xưa có mấy người làm được đến trình độ hóa hình này?
- Trách không được lại có lôi quang, đạo thần thức này đã trải qua hơn mười lần thiên kiếp, phỏng chừng ít nhất là đã vượt qua Hóa Long Bí Cảnh từ lâu lồi.
Diệp Phàm trong lòng chấn động mãnh liệt, chẳng lẽ người này có thể sánh được cùng Thánh chủ sao? Nghĩ đến khả năng này, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Mười lăm tuổi đã vô địch một thế hệ trẻ tuổi tại Bắc Nguyên, mười năm đã trôi qua, hắn đã trưởng thành đến mức độ đáng sợ nào rồi? Không ai có thể nói rõ điều này cả.
Lời đồn ràng hắn là cổ đế chuyển thế cũng không phải là nói chơi, qua đây cũng có thể nhận ra một chút, thành tựu của người này tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi, có thể sánh ngang với Đại đế của Nhân tộc khi người còn bằng tuổi hắn.
Vương Trùng cũng vô củng giật mình, không ngờ một luồng ấn ký của huynh trưởng lại ở trong mi tâm hắn, liền vội vàng kêu lên:
- Đại ca, giúp ta giết chết hắn!
Ầm!
Diệp Phàm vô củng ngưng trọng, cái tiểu hồ màu vàng trên mi tâm hóa thành một người tí hon màu vàng, ngồi khoanh chân trên không trung, há mồm phun ra nuốt vào thiên địa tinh hoa, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mát.
Cùng lúc đó, quanh người hắn xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, núi sông ẩn hiện, một vị Tiên Vương cao tới chín tầng trời, một gốc Thần Liên hiện ra bên cạnh hắn.
Những thứ này cũng không phải là vật chân thật, chi là một loại dị tượng mà thôi, cũng chưa diễn hóa hoàn toàn, được chia ra từ những loại dị tượng mạnh nhất thời thượng cổ.
Thần hải dưới chân cuộn sóng mãnh liệt, đánh lên tận trời, phía sau lưng hắn là một bức Âm Dương Đồ đang chuyển động, có hai luồng khí sinh và tử đang bay vòng rất nhanh.
Phía trước, Vương Đằng khí thế hùng dũng, vô cùng mạnh mẽ, tư thế oai hùng cao lớn, đang trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, mỗi một lần thở ra hít vào thì cũng gần như làm cả thiên địa rung chuyển, hắn được vô số quang hoa bao phủ, giống như một Đại đế từ thời viễn cổ đang bước tới.
Hắn vẫn chưa ra tay, trong đôi mát thâm thúy dường như có vô số ngôi sao đang sinh diệt, vẻ mặt lạnh lủng hờ hững, dường như tất cả mọi thứ bên ngoài đối với hắn chỉ là vô cùng nhỏ bé, không đáng kể, khó mà khiến hắn động tâm được.
Vương Trùng thấy vài loại dị tượng của Diệp Phàm, vô củng kinh hãi, hô lên:
- Đại ca, có phải huynh đã từng nói là loại khổ tu này rất khó hình thành dị tượng hay không?
Nam tử cao lớn trên chiến xa màu vàng vẫn không trả lời, vẻ mặt bình thản đứng đó, nhưng tốc độ tiêu tán của các ngôi sao trong mát hắn dường như có phần nhanh hơn.
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, huyết khí màu vàng liền bốc lên, tinh khí toàn thÂn sôi trào, ngăn cách tất cả mọi thứ từ bên ngoài, điều này là do hắn cảm nhận được một loại khí tức không rõ nào đó.
- Thiên Nhãn... tâm linh chi nhãn!
Hắn lập tức nghĩ tới khả năng này, tên nam tử trước mặt rất có khả năng là đã sinh ra Thiên Nhãn, đang dò xét bí mật trong thân thể hắn.
Trong lòng Diệp Phàm hoảng sợ, nếu đúng là như vậy, thì tên này quả thực là vô cùng đáng sợ, mới hai mươi mấy tuổi mà đã sinh ra Thiên Nhãn võ đạo, đây là một điều cực kỳ dọa người a.
Tuy Vương Trùng vô củng kiêu ngạo với người ngoài, nhưng khi đối mặt với đại ca của mình thì lại nhu thuận như một con mèo nhỏ, không dám mở miệng nói bừa câu nào cả.
Ù... ù...!
Đột nhiên cỗ chiến xa mà vàng nàỵ chuyển động, nghiền nát không trung, lao về phía Diệp Phàm, tay trái Vương Đằng niết Long Ấn, giống như Thiên đế phục ma, trấn áp xuống người hắn.
Ầm!
Khí tức cuồn cuộn, dao động vô củng đáng sợ, giống như một mảnh tinh vực lao thẳng xuống, khí thế không phải là thứ mà Vương Trùng có thể so sánh được, có chín chín tám mươi mốt con Chân Long lao ra.
Tiếng long ngâm vang vọng khắp trời, khiến cả mặt đất chấn động, vô củng đinh tai nhức óc, tám mươi mốt con Chân Long, con nào cũng như một vị thần tồn tại vĩnh hằng, vô cùng đáng sợ.
Ẳm!
Diệp Phàm đánh ra Nhân Vương Ấn, lật úp thiên địa, bá chủ Nhân tộc hàng lâm, bễ nghễ thiên hạ, đánh với tám mươi mốt con Chân Long kia, phát ra âm thanh như sấm nổ, liên miên không dứt.
Âm thanh truyền khắp chân trời, con Chân Long lớn như ngọn núi giao chiến với bá chủ Nhân tộc, kịch liệt chém giết không ngừng nghỉ, các loại ánh sáng phát ra như muốn phá nát cả hư không.
Cuối cùng, chiến xa màu vàng cũng ngừng lại, không thể tiến thêm được nữa, thân ảnh như Thần Ma phía trên đó vẫn không chút nhúc nhích, toàn thân phát ra màu vàng chói lọi.
Vẻ mặt Vương Đằng vẫn bình thản như cũ, không nói một câu nào, Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ đang vờn quanh người, hàng ngàn vạn luồng thần quang phát ra, dường như đang muốn bảo vệ vị Thiên đế đang đứng giữa chúng vậy.
Keng!
Cửu thần binh lơ lửng quanh người Diệp Phàm, mỗi một Thần đều trong suốt dịu nhẹ, phát ra tiếng vang khe khẽ, hắn cầm một Thần Xích Ngọc Mâu dài ba tắc trong tay, đâm thẳng về phía trước.
Đồng thời, các dị tượng xung quanh người hắn bắt đầu nở rộ lên, cho dù đối thủ có cường đại đến mức nào thì trước mát này cũng chỉ là một luồng thần niệm mà thôi, hắn đang muốn tiêu diệt luôn nó vào lúc này.
Đại ca của ta đã vượt qua mười mấy lần thiên kiếp, luồng thần niệm này đã hòa vào với lôi quang, đã sớm trở nên bất diệt rồi, tuy chân thân chưa đến đây, nhưng chỉ cần luồng thần niệm này cũng đủ để giết chết tất cả các tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh rồi.
Vương Trùng kêu lên, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, chuẩn bị sau khi Diệp Phàm thất bại thì hành hạ đến chết để hả giận.
Hơn mười vị nhân vật cấp Thánh tử ở phía xa thì đều tái mét mặt mày, sinh củng thời đại với người loại này quả thực là một bi ai, cho dù ngươi có tỏa sáng chói mắt thế nào, thì cũng chỉ là một chiếc lá tô điểm cho bông hoa là hắn mà thôi.
Choang!
Đột nhiên Vương Đằng chậm rãi rút Thần thánh kiếm màu vàng sau lưng ra, mỗi một lần rút ra được một tắc thì đều có hơn vạn luồng thánh quang phát ra, khiến cho hắn trở thành một quầng sáng chói mát.
Đồng thời, có một luồng uy năng như biển rộng phát ra bốn phương tám hướng, những nhân vật cấp Thánh tử phía xa đều biến sắc, không kìm nổi mà lui lại, bọn họ vừa mới cảm nhận được một loại chiến ý cường đại không gì sánh nổi.
Đây một loại ý niệm chỉ có mình ta, duy ngã độc tôn, vô củng đáng sợ, giống như muốn nắm cả thiên địa trong lòng bàn tay, tất cả do bản thân quyết định.
- Là Thiên Đế Kiếm, thần vật củng đại ca vượt qua thiên kiếp!
Vương Trùng vô cùng kích động, kêu to lên.
Một loại khí tức lạnh lẽo mà mạnh mẽ tràn ra, mỗi một lần Thiên Đế Kiếm được rút ra một tắc thì sẽ có vạn đạo thần uy phát ra, khiến cho cả ngọn núi phía xa cũng không chịu nổi mà nổ tung lên.
Đây cũng không phải là thần niệm biến thành, mà chính là một thanh thánh kiếm màu vàng thật sự, cuối cùng nó phát ra một tiếng nổ lớn, bay vào trong tay Vương Đằng, hắn đứng thẳng trên chiến xa cổ, vung tay chém thẳng về phía trước.
Ầm!
Va chạm long trời lở đất phát ra, Diệp Phàm cầm cửu thần binh xông lên, giao chiến với Vương Đằng cầm Thiên Đế Kiếm, các loại quang hoa bừng sáng, đại địa cũng nứt ra, núi non sụp đổ, trời cao dường như cũng rách ra.
Nơi đây trở thành một vùng đất đổ nát, hoang tàn hủy diệt, không còn nhận ra thứ gì trước đó nữa, chỉ còn sót lại quang hoa bừng sáng và hư không rách nát, nơi này sắp trở thành một vùng hỗn độn rồi.
Keng... keng...!
Cửu thần binh lóe ra, chém thẳng xuống, đồng thời dị tượng Tiên Vương Lâm Cửu Thiên cũng như một vị thần lao xuống dưới.
Xoát!
Lúc này thì Vương Đằng đã kéo lấy Vương Trùng, đứng trên chiến xa cổ màu vàng mà bay đi tới tận chân trời, dù sao thì hắn cũng chỉ là một luồng thần niệm, không thể kéo dài đại chiến lâu được.
- Đại ca...! Tuy đây chỉ là một đạo thần thức, nhưng cũng là hình thành từ trong thiên kiếp, có thể tiêu diệt tất cả cường giả Hóa Long Bí Cảnh, chẳng lẽ Thánh thể lại có chiến lực hơn cả Hóa Long biến thứ chín sao?
Vương Trùng vô cùng không cam lòng, hỏi đại ca.
- Chạy đi đâu?
Diệp Phàm mang theo cửu thần binh, còn có các loại dị tượng là Tiên Vương Lâm Cửu Thiên và thần hải màu vàng, hỗn độn Thần Liên đi cùng, muốn tiêu diệt luôn đối thủ này.
Tất cả mọi người phía sau đều ngẩn ra, có người lại đi đuổi giết Vương Đằng, đây chính là một cao thủ tuyệt đỉnh khiến cho tới cả nhân vật lớp tiền bối cũng sợ hãi a, vậy mà lại rút lui.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì đây cũng là điều bỉnh thường, dù sao thì cũng chỉ là một luồng thần niệm cường đại mà thôi, chân thân lại chưa đến, nếu hắn đến thì không ai biết được chiến lực của hắn có bao nhiêu đáng sợ.
Tốc độ Diệp Phàm vô củng nhanh, gần như sắp đuổi kịp chiến xa màu vàng này, nhưng đột nhiên phía trước xuất hiện một hắc động, cả chiến xa lao thẳng vào trong đó, biến mất không thấy nữa.
Hắn đứng tại chỗ, suy nghĩ đến xuất thần, đây là một đại địch cường đại tới mức không tưởng, còn có khí thế vượt qua các nhân vật lớp tiền bối, thành tựu tương lai của tên này là không thể lường trước được.
- Ít nhất thì cũng vượt qua Hóa Long...!
Diệp Phàm cân nhắc một chút, liền cầm cửu thần binh quay lại, ở đó còn có mười nhân vật cấp Thánh tử đang tới bao vây tiêu diệt hắn.