Mục lục
Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến đi này thành công viên mãn, hắn hóa giải được kết cục phải chết kia.

- Bất Tử Thần Dược quả nhiên nghịch thiên, khó trách mỗi vị Đại Đế đều chỉ có một gốc cây, nó không những có thể làm sống lại da thịt xương cốt người ta, mà còn ẩn chứa quy tắc đại đạo!

Diệp Phàm cảm thán.

Bất Tử Thần Dược, ngay cả là niên đại Thái Cổ cũng không có bao nhiêu cây, là thánh vật quý báu nhất trong thiên địa, có thể nói là tiên trân trên đời khó cầu.

Hiện giờ thì càng không cần phải nói, Bất Tử Thần Dược đều bay vào trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, cũng không có cách nào nhìn thấy bóng dáng, trở thành truyền thuyết.

Thánh quả ở cấm địa Thái Cổ cũng không phải là Bất Tử Dược chân chính, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh to lớn vô tận, mỗi một loại đủ để cho Diệp Phàm thoát thai hoán cốt, bởi vậy có thể thấy chân chính Thần dược Thái Cổ sẽ khó tin đến mức nào.

Diệp Phàm cũng không vội rời đi, mà tiếp tục ở trong này tu luyện, có lẽ phiến thiên địa Thái Cổ này có thể trợ giúp hắn tu luyện nhanh hơn, tránh ở trong cổ quan không cần lo lắng bị lực lượng của Hoang ăn mòn.

Sau khi tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, tu luyện hết thảy đều cần ngộ, mà không phải là dựa vào các loại ngoại vật như Thần Nguyên để thúc động. những điều này Diệp Phàm đã biết được từ trước, lần này hấp thu Thánh quả chính là một ví dụ rõ ràng.

Thân thể hắn lột xác cũng đủ cường đại, có khả năng tranh phong cùng Thánh chủ, thậm chí đủ để lực áp bọn họ, nhưng tu vi pháp lực của hắn lại không có đột phá cảnh giới mới.

- Tứ Cực Bí Cảnh, cần ký thân trong hư không, lạc ấn đại đạo vô tình, lĩnh ngộ quy tắc thiên địa, mới có thể tấn cấp. Không chỉ có tu luyện thân thể, mà còn có đạo chân chính.

Diệp Phàm bế quan, ngồi xếp bằng trong cổ quan, bất động, trong lòng một mảnh tường hòa, phi thường buông lông, tĩnh tâm tìm hiểu, toàn thân hắn đều như mơ hồ lạc ấn ở trong hư không.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... mười ngày...

Diệp Phàm trong lòng không minh, khi thì lưu quang tràn đầy màu sắc, khi thì một mảnh hư vô, hắn trông giống như một vị Thần vĩnh hằng không biết năm tháng trôi qua, mặc cho trần thế kia chìm nổi, độ bản thân mình bất hủ bất diệt.

Một cái cánh tay của hắn dường như thoáng cái biến mất, chìm sâu vào trong hư không, tận lực dò xét thiên địa.

Thân thể người có Tứ Cực, có thể hiểu rõ Tứ Cực thiên địa, dẫn động đại đạo chư thiên. Cánh tay trái của hắn lạc ấn trong hư vô, hóa thành Đạo Đồ, trở thành vĩnh hằng

Diệp Phàm vận chuyển huyền pháp ghi lại trong Hằng Vũ Kinh, thể ngộ đại đạo thiên địa, để “Đệ nhất cực” của mình trở thành thể hiện của đạo, các loại diệu âm trong thiên địa đồng thời truyền đến.

ngay cả ở trong cấm địa bị nguyền rủa này, hết thảy cũng đều không thể ngăn cản, các loại văn lạc thiên địa như những cánh hoa trong suốt rơi xuống, bay là tả, chìm sâu vào trong cổ quan.

Từng bức từng bức Đạo Đồ hiện lên vòn quanh Diệp Phàm, hắn trông giống như một vị thần minh bất hủ, hỗn độn khí vờn quanh thân, các loại đạo văn bao phủ, trông giống như hắn đã ngồi xếp bằng từ thuở khai thiên lập địa.

Thiên âm của đạo vang vọng tận mây xanh, hắn không vui không buồn, thần sắc an tường, như là thần linh niêm hoa mà cười, có một loại ung dung và tự tin, kết hợp thành một thể với thiên địa.

Trong đoạn thời gian gần đây, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, luôn bị cuốn vào giữa cái sống và chết, tâm sớm đã sinh “Đạo cảm”, lần này ở cấm địa bế quan trong cổ quan, nước chảy thành sông, vừa lúc phá quan.

Cánh tay trái của Diệp Phàm chìm sâu trong thiên địa, hóa thành vĩnh hằng, trở thành thể hiện của đạo; cánh tay phải của hắn cũng lấp lóe không chừng, bị một vài bức Đạo Đồ lượn lờ chung quanh, hắn tấn chức vào cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai.

Hắn vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, thần âm đại đạo trong cơ thể không ngừng vang bên tai, dẫn động đại đạo chư thiên, như là có một vị Thần viễn cổ đang tụng kinh

Diệp Phàm tiến vào cấm địa Thái Cổ ba tháng sau, rốt cục mở mắt, trong con ngươi hắn là một mảnh tường hòa, nội tâm lại vô cùng yên tĩnh, hắn cách cảnh giới Tứ Cực tầng thứ ba cũng chỉ là nửa bước chân.

Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cấm địa Thái Cổ xa xa, lẩm bẩm:

- Nên rời đi rồi!

Diệp Phàm trong lòng đã cân nhắc, không thể tiếp tục ngồi lại. Nếu như còn muốn đột phá, cần phải có một cơ hội, chứ không phải ngồi chết một chỗ là có thể giải quyết được.

Lại nghĩ tới Tiểu Đình Đình, nghĩ tới Khương Thần Vương. hắn không còn có thể trì hoàn được nữa. ngọn lửa sinh mệnh của hai người đó có thể sẽ tắt bất cứ lúc nào, hắn cần sớm một chút mang Thánh quả về tìm đưa cho họ.

Đây cũng chính là nỗi bất ổn trong đạo tâm của hắn, là Nguyên nhân chủ yếu hắn không thể đột phá tiếp.

- Biến mất ở thế gian ba tháng, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng ta đã chết đi...

Diệp Phàm đứng dậy, ngoái nhìn về phía cấm địa Thái Cổ.

Diệp Phàm quyết định rời đi, liền trước sau leo lên lại chín tòa Thánh sơn, tất cả chín loại thần căn đều chiết lấy một ít, để hợp lại thành Bất Tử Thần Dược hoàn chỉnh, sau này có thể cứu người.

ngoài ra, chín Sinh Mệnh Tuyền Trì đều có thể làm sống lại da thịt xương cốt, cũng là bảo vật quý hiếm vô giá trên thế gian, hắn tự nhiên sẽ không quên chiết lấy một ít.

Hắn mang vào tổng cộng có chín bình ngọc, đủ để chứa cả một tòa núi lớn, nên muốn thu một lượng lớn Thần Tuyền bất tử, thế nhưng bất cứ bảo bối gì ở trong cấm địa Thái Cổ đều bị giảm xuống là vật phàm.

Chín bình ngọc gần như đều trở thành dụng cụ bình thường, mỗi một bình chỉ có thể chứa mười mấy cân Thần Tuyền, hoàn toàn không thể thu nhiều thêm một giọt nào.

Dù vậy, Diệp Phàm cũng thực thỏa màn, ngay cả Bất Tử Thần Dược đều ngắt lấy tới tay, trị liệu lành lặn vết thương đại đạo. Chuyến đi này thu hoạch có thể nói là nghịch thiên, còn tiếc nuối gì nữa chứ?

Từ xưa đến nay, rất nhiều lão Thánh chủ lúc tuổi già tiến vào cấm địa Sinh Mệnh, đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, gần như đều biến thành tro tàn, rất khó tái hiện ở thế gian.

- Nên rời đi rồi...

Diệp Phàm đứng ở trên vực sâu Thái Cổ, nhìn chăm chú Ngũ Sắc Tế Đàn trong bóng đêm, suy nghĩ đến xuất thần. Lúc này hắn có một loại xúc động, rất muốn lưng đeo tiểu Đồng Quan nhảy xuống xem thử có thể vượt qua tinh vực hay không?

Thời gian rất lâu sau hắn mới xoay người, đi vào bờ một Sinh Mệnh Tuyền Trì, hắn lấy ra hạt giống Kỳ Lân nhìn xem, rốt cuộc có nên trồng lại ở đây hay không?

Không hề nghi ngờ, cấm địa Thái Cổ phi thường thích hợp cho nó sinh trưởng, tương lai nhất định có thể hóa thành Bất Tử Thần Dược thành thục, trở thành tiên trân ở thế gian.

Thế nhưng, Thần dược Thái Cổ mười phần linh tính, chỉ sợ một khi mọc rể nẩy mầm, không đợi đến lúc trưởng thành, nó đã tự hành bay đi, trốn vào tuyệt địa nào đó không thể tìm ra được.

Cuối cùng, Diệp Phàm lại thu cất, hạt giống Bất Tử Thần Dược này còn có trọng dụng khác, bây giờ còn không thể buông tay, ngày sau hắn có thể tự mình trồng.

Diệp Phàm xuống núi, di chuyển chung quanh quan tài đồng thau cực lớn kia một hồi lâu, lại nhìn chằm chằm thi thể chín con rồng, hắn quả thực đều muốn lấy mang đi, đây đều là Thần Tàng nha!

Bỗng nhiên, hắn bật cười khanh khách, cảm thấy lòng mình rất tham lắm, như thế nào nhìn thấy cái gì đều muốn lấy mang đi vậy?

- Xem ra ở chung cùng một chỗ với Hắc Hoàng lâu ngày, bị lây tập tính của nó rồi!

Diệp Phàm chính mình cũng phải phì cười, Thánh quả ngắt lấy hết, ngay cả rễ và cành lá cũng không buông tha, Thần Tuyền cũng lấy không ít, hiện giờ lại nổi lên chủ ý tới Đồng Quan.

Đại hắc cẩu từ trước đến nay là thà lấy lầm không bỏ sót, nhìn thấy cái gì đều đoạt trước, lòng tham vô bờ bến, ngay cả bảo bối của người quen đều muốn cướp đi, nhiều lần xuống cái miệng đen với Diệp Phàm.

- Con chó chết này một thân thói hư tật xấu. chịu ảnh hưởng của nó, khiến ta cũng sắp biến thành y khuôn bộ dáng của nó rồi...

Diệp Phàm không đỏ mặt chút nào, đẩy hết thảy sai lầm lên trên người Hắc Hoàng.

Hắn sờ sờ cằm, quả thực muốn khiêng tiểu Đồng Quan đi, nhưng cuối cùng hắn thở dài một hơi, quan tài này rất yêu tà, căn bản không thu nổi.

Nếu như mỗi ngày đeo nó trên lưng đi lại trên đường, thời gian dài nội cái mệt cũng đủ làm chết hắn. Nó thật sự rất trầm trọng, vả lại một khi bị người ta nhìn ra huyền bí, tới lúc đó người trong khắp thiên hạ đều đuổi giết hắn để cướp đoạt, thực khó mà yên thân.

Diệp Phàm đem tiểu Đồng Quan trả về chỗ cũ, sau đó cũng không quay đầu lại đi xuống. Hắn cầm hạt giống Kỳ Lân và hòn đá nhỏ bảy màu, ngậm một ngụm lớn Thần Tuyền trong miệng, bước đi nhanh như bay.

Thời gian cũng không lâu lắm, hắn đi tới ranh giới cấm địa Thái Cổ, nhìn thấy tám trăm dặm rừng cổ nguyên sinh ở phía trước, coi như sắp ra khỏi khu vùng cấm này.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phiến tuyệt địa sinh mệnh tràn ngập thật nhiều bí mật này. chỉ sợ tồn tại của nó giống như Đại Đế cổ, căn bản không có khả năng dò xét rõ được.

“vết thương đại đạo rốt cục đã chữa lành, ta trở về rồi...” Trong lòng Diệp Phàm thật không bình tĩnh, lúc mới đến Nam Vực tánh mạng còn bị đe dọa, hiện giờ rốt cục hóa giải được kết cục phải chết kia.

Đột nhiên, hắn có dự cảm một mối nguy hiểm lớn lao, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.

“Ầm!”

Một đạo lôi đình màu tím thô to từ trên trời giáng xuống, đường kính chừng mười mấy trượng, xỏ xuyên qua thiên địa. Lôi đình này thật sự quá đột ngột, đánh cho Diệp Phàm bay tung ra ngoài xa mấy trăm trượng.

- Con bà nó! Có lầm hay không, trời đang quang đàng, ngay cả một đám mây cũng không có, lôi điện ở đâu ra đánh xuống chứ?

Hắn cả người đen thui, quần áo biến thành tro bụi dính trên người, bản thân tuy rằng không có bị thương tổn một chút xíu nào, nhưng trông cũng rất chật vật, tóc tai đều dựng ngược lên.

“Ầm!”

Lại một đạo lôi đình màu tím từ trên trời giáng xuống, hào quang rực rỡ, như là một dãy núi màu tím rơi ập xuống, thô to mà khủng bố, uy áp khiến người ta nghẹt thở.

Lúc đầu, Diệp Phàm còn tường rằng có người ám toán hắn chứ! Tuy nhiên rất nhanh hắn cảm thấy không thích hợp, cái này khẳng định là lôi điện giáng xuống từ trên bầu trời, không có khả năng là người làm.

“Thiên kiếp” hắn phỏng đoán ra chân tướng, lập tức biến sắc. Như thế nào vô duyên vô cớ lại rước lấy thiên kiếp nữa? Hắn cảm thấy thật không có thiên lý mà.

Lôi đình đáng sợ hóa thành một mảng đại dương màu tím mênh mông, bao phủ cả một vùng đất này. Dao động mãnh liệt khủng bố, khiến người ta hít thở không thông. Cổ thụ chọc trời, cự thạch to cả trăm trượng tất cã đều bị đánh thành tro tàn.

- Như thế nào vô duyên vô cớ lại bị sét đánh...

Diệp Phàm thật sự là hết biết.

“Ầm!”

Lôi điện như biển cuồng bạo, gần như ép xuống tới mặt đất, bao trùm lấy hắn, tia chớp một đạo tiếp theo một đạo, khủng bố vô tận. Các loại dị thú trong dãy núi đều kinh hoàng bỏ chạy tứ tán.

- Chẳng lẽ bởi vì đột phá tới cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai dẫn tới?

Diệp Phàm lập tức một trận nhức đầu, nếu đúng như thế, sau này hẳn phải bị nữa rồi.

Hắn nghĩ tới lời nói của Hắc Hoàng, mười mấy vạn năm trước, Vô Thủy Đại Đế thường xuyên bị sét đánh, cuối cũng đều tập mãi thành thói quen, xem ra sau này hơn phân nửa hắn cũng sẽ y như vậy.

- Ông ngoại rất thân, cậu rất yêu ái ôi! Các người đã làm gì không phải mà ta bị thiên lôi đánh như vậy? Con bà nó!

Diệp Phàm nguyền rủa.

Thiên kiếp một đạo tiếp theo một đạo, đánh cho dãy núi vô tận đều rung chuyển, ngọn núi lớn của địa vực này đều sụp lở, bị lôi điện cho thành bột mịn, biến thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá.

cũng giống như lần trước khi đột phá cửa ải, ước chừng giáng xuống năm trọng thiên kiếp, mỗi một trọng cộng tất cả chín đạo tiểu kiếp, khủng bố đến mức tận cùng, đánh cho núi rung đất chuyển, vạn thú đều kinh hoàng.

-o0o-

Cả vùng núi này hoàn toàn bị hủy diệt, biến thành cảnh tượng tận thế, không còn lại gì ngoài Diệp Phàm, hết thảy sinh linh cũng không còn tồn tại. Lôi đình đánh ra một cái vực sâu thật lớn chôn vùi hết thảy.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn không có bị thương nặng, lần này hắn ở trong cấm địa Thái Cổ được thoát thai hoán cốt, với thánh thân bất diệt cứng rắn kháng lôi kiếp, nếu không thì thật đúng là thê thảm giống như lần trước rồi.

Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, hắn nhẹ nhàng rung động thân thể một cái, trong nháy mắt thương thể đều phục hồi như cũ, cả người nở rộ màu sắc tường hòa, trong vắt, không sứt mẻ không tỳ vết, trong suốt như ngọc, bảo thể cường đại kháng cự vượt qua thiên kiếp.

- Ta muốn đoạt lấy Thánh nữ, cướp lấy Thánh binh Cực Đạo, bị sét đánh ta chấp nhận, nhưng ta còn chưa có hành động như vậy mà...

Diệp Phàm tức giận bất bình.

May mắn là nơi đây còn cách ngoại giới xa tới tám trăm dặm, bằng không động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều người. Nếu như để người ta biết hắn đã hái sạch Thánh quả, tất nhiên là đại họa tày trời.

Diệp Phàm mặc vào một thân áo xanh, bước vào trong rừng già Nguyên thủy, giữa đường khi đi ngang qua một bức tường đá, Diệp Phàm ngừng lại, hắn nghĩ đến một ít chuyện cũ xa xưa.

Bạn cùng lớp cùng đi vào thế giới này, hiện giờ ra sao? Hắn khẽ thở dài một tiếng, biến mất trong núi rừng.

Xa xa phía trước hiện lên một Tiên Cung mờ ảo, quy mô thực lớn, đền đài nối tiếp, giống như là cung khuyết trên trời rơi xuống nhân gian.

Diệp Phàm thử tới gần, nhưng cũng giống như năm đó, Tiên Cung bên ngoài cấm địa Thái Cổ này căn bản không thể tới gần. Hắn cũng không miễn cường, từ đó rời đi.

Diệp Phàm đã bỏ đi ba tháng, không biết trong khoảng thời gian này có phát sinh chuyện gì không, có lẽ rất nhiều người đều nghĩ rằng hắn đã chết, hắn muốn mau mau ra ngoài xem sao.

Khi sắp ra khỏi tám trăm dặm rừng già, hắn phát hiện một vài tu sĩ, không ngờ lại đang phong tòa nơi đây, vừa thấy là biết người của siêu cấp đại giáo.

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, hắn ẩn đi thân ảnh, nhưng không nghĩ tới họa vẫn xảy ra. Đúng là không như mong muốn, có người đã bố trí trận văn trong núi rừng, làm lộ hành tung của hắn.

- ngươi... lại đây!

Ven rừng một người tuổi còn trẻ thực kiêu căng, đứng ở cách đó không xa quát bảo Diệp Phàm.

Diệp Phàm quét mắt nhìn hắn một cái, không thèm quan tâm, tiếp tục đi thẳng ra ngoài rừng, hắn đang nhớ tới bé gái, không biết giờ này con bé ra sao? Nếu không nhờ có hòn đá nhỏ bảy màu của bé đưa tặng, lần này hơn phân nửa hắn đã thật sự chết ở trong đó.

- Ta nói ngươi đấy! Bảo ngươi lại đây!

người trẻ tuổi kia giận dữ, lớn tiếng quát Diệp Phàm,.

- ngươi là ai, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta, vô cớ dựng chướng ngại ở đây, rốt cuộc rắp tâm làm cái gì?

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hắn.

Người thanh niên này đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lạnh giọng nói:

- Mấy đại giáo vô thượng phong tòa nơi đây, ai ai cũng biết, ngươi lại dám xông loạn. Đồ không biết sống chết!

Diệp Phàm vừa động trong lòng, lại có người muốn đánh chủ ý tới cấm địa Thái Cổ sao? Đáng tiếc nhất định là dùng rổ trúc múc nước, phí công dã tràng, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên lộ ra một tia ý cười.

- Chết đến nơi rồi, còn cười?

người trẻ tuổi kia liên tục cười lạnh.

- Khẩu khí thật lớn! Núi rừng này chính là địa phương vô chủ, ta đi ngang qua nơi này liên quan gì tới ngươi?

Diệp Phàm thực bình tĩnh nói.

- Thật đúng là ngại sống lâu mà! Ngươi thật sự không biết sao? Âm Dương Giáo cùng ba Đại Thánh địa Đông Hoang liên thủ, sắp khắc một tòa trận văn tuyệt thế ở đây, mở ra vực môn, truyền tống người vào chín tòa Thánh sơn hái lấy thần dược, kẻ nào cả gan xâm nhập giết không tha!

Diệp Phàm ngẩn ra, thời gian trôi qua ba tháng rồi, Âm Dương Giáo vẫn còn không có bỏ qua, Đông Hoang cũng có ba cái Thánh địa đều ra tay. Nghĩ đến Yên đô hiện giờ nhất định đông đúc như trẩy hội đây.

-Đi chết đi!

người trẻ tuổi lấy ra mấy chục khối Nguyên, định phát động trận văn, tươi sống luyện hóa chết Diệp Phàm.

“Xoát!”

Diệp Phàm thi triển Đại Hư Không Thuật, xuyên qua không gian mà đi, lập tức tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nhấn một cái, phù một tiếng đã kết liễu tính mạng của hắn.

- đã xảy ra chuyện gì?

Một lão già mang theo bảy người trẻ tuổi tiến vào khu rừng này.

- Ngươi là ai?

Có người quát hỏi.

lão già kia thực rõ ràng là một cường giả Hóa Long Bí Cảnh, sắc mặt sa sầm xuống, lớn bước bức tới hướng Diệp Phàm, lật tay vỗ xuống, muốn chụp bắt hắn.

Diệp Phàm lập tức nở nụ cười, có người dám gần người ẩu đả cùng hắn, quả thật là “sống lâu ngại mạng dài”.

“Phốc!”

Hắn vươn ra một bàn tay to màu vàng đón chặn, bẻ gãy nghiền nát, làm cho cánh tay của lão già này đứt từng khúc một, lại đánh cho thân thể lão thành bột mịn.

lão già này không phải là không mạnh, đáng tiếc tự đánh giá cao chính mình, chưa kịp vận dụng pháp lực, nên bị đánh gục tại đương trường.

- ngươi là ai?

những người còn lại tất cả đều biến sắc, trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh bị người vỗ một cái tát đánh chết tươi, điều này quả thực rất dọa người, ai nấy đều mất hết hồn vía, bắp chân đều như bị chuột rút không nhúc nhích.

- Huyết khí màu vàng mênh mông mãnh liệt, thân thể có thể so với Chân Long, hắn là... tên Thánh thể kia...

- Cái gì! Hắn còn chưa chết, không phải lời đồn đãi đều nói hắn đã chết ba tháng rồi sao?

những người này dĩ nhiên cảm giác đại sự không ổn, xoay người bỏ chạy, Thánh thể xuất hiện đi vào phụ cận cấm địa Thái Cổ, điều này thật sự có ý nghĩa sâu xa, không phải là nhỏ.

“Ầm!”

Đáng tiếc, bọn họ căn bản không thể chạy thoát, bàn tay to của Diệp Phàm ở trên hư không nhấn một cái, những người này còn chưa chạy ra khỏi mười mấy bước, toàn bộ đều bị đánh tan thành huyết vụ.

- Yên đô gió nổi phong ba, chư Thánh địa cùng đại giáo Trung Châu... Đáng tiếc các ngươi nhất định phí công rồi!

Diệp Phàm cười khẽ.

“Vù!”

Hắn nhoáng lên một cái, biến mất ở trong rừng rậm, sau đó không lâu lửng thừng đi vào Yên đô.

Diệp Phàm trở về Yên đô, liền nghe được rất nhiều tin tức, không ít người đều đang bàn luận.

Không có gì ngoài chuyện Âm Dương Giáo và Đại Thánh địa. Cổ Hoa hoàng triều cũng chưa có rời đi, còn có các đại giáo khác cũng chuẩn bị ra tay đi hái Bất Tử Thần Dược.

Lớp trẻ tuổi Vương giả Trung Châu cùng thiên kiêu của Đông Hoang tranh phong, đại chiến liên miên, ngay cả rất nhiều nhân vật lớp người già đều bị kinh động, trở thành tiêu điểm hiện nay.

- Sinh mệnh hắn không còn bao lâu, rất nhanh sẽ chết đi, dựa theo tính tình của hắn, hẳn là phải tới đây nhìn xem mới đúng...

Trong tửu quán nhỏ của Trương Văn Xương, Cơ Huệ chống long đầu quải trượng đi đến, khinh miệt quét mắt nhìn Trương Văn Xương, khóe môi nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh.

- Đúng là lão thái bà âm hồn bất tán!

Diệp Phàm vừa trở về, liền gặp được lão ẩu này, liền sinh ra sát khí vô tận...

Trong quán nhỏ vắng tanh, không có khách nhân nào khác, Trương Văn Xương càng thêm già nua, con ngươi ảm đạm, chất phác đứng ở nơi đó, giống như là một người bù nhìn không có tâm hồn.

Dáng vẻ hắn già nua nặng nề, trong mắt không có một tia sáng rọi, để mặc cho người khi nhục, cuộc sống không như ý, hắn luôn trầm mặc mà chống đỡ, thể giới của hắn một mảnh u ám.

- lão già vô dụng! Có phải ngươi sớm đã gặp qua Thánh thể, nhưng không nói cho chúng ta biết hay không?

Một người tuổi còn trẻ lạnh giọng hỏi.

- Không có gặp qua!

Trương Văn Xương đờ đẫn đáp lại, trong mắt có một tia ảm đạm, cả người tràn ngập ưu phiền.

- Chẳng lẽ hắn thật sự đã chết, nếu như vậy cũng quá tiện nghi cho hắn.

Một người trẻ tuổi khác rất bất mãn, trừng mắt nhìn Trương Văn Xương, nói:

- Nếu ngươi dám gạt chúng ta, đến lúc đó ngươi cứ chờ xem!

- Mấy tháng trước, hắn từng đại chiến với vương giả một thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu, nhưng đã ba tháng rồi chưa hiện thân, rất nhiều người đều đang nói hắn đã chết.

Cơ Huệ cười lạnh nói:

- Khẳng định chưa chết, ba tháng trước hắn còn xuất hiện ở ngoài một trăm năm mươi vạn dặm. mục đích thực rõ ràng là muốn đến Yên quốc, chỉ có nơi này có người từng cùng xuất hiện với hắn.

- Huyền tổ mẫu! ngài luôn nói hắn không chết, nhưng vì cái gì hắn thủy chung không có hiện thân chứ?

Một người trẻ tuổi có vẻ khó hiểu, hắn là con cháu dòng chính của Cơ Huệ.

- Tiểu tử này rất xảo quyệt, ta nghĩ hắn sớm đã trở lại rồi, chẳng qua là không có hiện thân mà thôi!

Cơ Huệ quét ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trương Văn Xương.

- Dù sao hắn cùng sắp chết rồi, chúng ta hưng sư động chúng làm gì chứ, không cần phải... vì một cái người chết mà gây chiến.

Một cháu trai của Cơ Huệ mở miệng.

- Tiểu súc sinh này một phen thiêu đốt một nửa thân mình của ta, ta bế tử quan hơn một năm mới khôi phục lại, nếu không thể tự tay lột da hắn. sao có thể phát tiết ra hết cục tức này!

Cơ Huệ giộng long đầu quải trượng một cái “rầm” trên mặt đất, sau đó lại ý vị thâm trường cười lạnh nói:

- Bất đồng nền văn minh sẽ va chạm ra tia lửa sáng lạn! Đối với người tu hành mà nói, nếu như lạc ấn được nơi trải qua của hắn. đó chính là một loại thể nghiệm vô thượng.

- lão tổ tông! ngài đang nói cái gì thế?

Mấy người trẻ tuổi Cơ gia khó hiểu, lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Nói các ngươi cũng không hiểu!

Cơ Huệ mặt lạnh xuống, không nói thêm gì nữa.

Cách đó không xa, Diệp Phàm chấn động trong lòng, nổi lên ngập trời gợn sóng, giới cao tầng Cơ gia nhất định đã biết được hắn đến từ một chỗ tinh không khác, bằng không tuyệt đối sẽ không nói như thế.

Thời điểm ở Bắc Vực, Cơ Hạo Nguyệt từng lộ ra tin tức cùng loại, từng đưa ra giả thiết, Thánh thể nếu không phải người của thể giới này, có thể đánh vỡ lời nguyền hay không.

- Nhưng. nếu chúng ta giết hắn, vị Khương gia kia... không thể trêu vào được đâu!

Một nam nhân trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ âu lo.

- Ai nói ta muốn giết hắn?

Cơ Huệ sắc mặt âm trầm, lộ ra một chút tươi cười lãnh khốc, nói:

- Hắn vốn sắp chết, giết hắn chẳng phải là rất tiện nghi sao! Ta muốn chậm rãi lột da hắn. rút xương hắn, từ từ ngao luyện!

- lão bà đáng chết!

Ngoài xa xa, Diệp Phàm cười lạnh.

- Mặc dù như vậy, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải vị kia, tốt hơn là bỏ qua đi!

gã nam nhân trung niên khuyên can.

- Ta có chừng mực, sẽ không giết chết hắn, ngay cả thật sự xảy ra vấn đề, cũng không có quan hệ tới gia tộc, ta tự mình gánh chịu!

Cơ Huệ nói giọng lạnh lùng.

nam nhân trung niên nghe vậy không mở miệng nói chuyện nữa, bởi vì phụ thân của Cơ Huệ là một vị Thái thượng trưởng lão quyền thế thật lớn, ngay cả Thánh chủ Cơ gia đều phải kiêng kị vài phần.

Hắn đã nghe ra huyền cơ, Thánh thể đến từ một địa phương thần bí, nếu trải qua nơi đó, đối với tu sĩ mà nói là một loại thể nghiệm vô thượng. những điều này hơn phân nửa đều là vị Thái thượng trưởng lão kia tiết lộ ra.

- Thần Vương tuyệt thế của Khương gia có thể sớm đã không còn ở trên đời này...

Một người trẻ tuổi cười lạnh, thiếu lòng kính sợ.

- Câm mồm! Không được nói lung tung!

người trung niên kia trách mắng.

Mặc dù hắn cũng cho rằng hơn phân nửa Khương Thần Vương sớm đã rời trần thế, nhưng người thế hệ trước vẫn như cũ lòng có điều cố kỵ, sợ Thần Vương tái sinh trên thế gian. người càng có thực lực cường đại càng kiêng kị.

- Còn giữ lão già tàn phế này làm gì, Thánh thể rõ ràng không thể đến rồi!

Một người trẻ tuổi nhìn lướt qua Trương Văn Xương. đẩy hắn qua một bên, nói:

- Cút ngay, không thấy ta muốn đi tới sao.

Trương Văn Xương lảo đảo một cái, suýt nữa té trên mặt đất. Hắn hai bên tóc mai hoa râm, nếp nhăn nơi khoé mắt chồng chất, thân mình thực gầy yếu. va thật mạnh vào cái bàn, mới đứng vững thân mình.

Hắn chất phác đứng ở một bên, cũng không có nói gì, tinh thần vô cùng sa sút, trong mắt có một tia ảm đạm. lẳng lặng chịu đựng hết thảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK