Mục lục
Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm đó mọi người ở vùng đất nọ nghe được tiếng động như sóng thần, cả dãy núi bị hủy hoàn toàn thành đất bằng.

Tin tức này đưa ra lập tức khiến mọi người chấn động. Diêu Quang Thánh tử như phát cuồng, một đêm giết nhiều cường địch như vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Sau đó có người cẩn thận điều tra, phát hiện ra mười ba thi thể hình thần câu diệt, ngay cả một mẩu xương vụn cũng không còn.

Mà dãy núi kia bị người ta đánh sập, ở gần đó còn mấy chục ngọn núi cũng bị đánh đổ, cảnh tượng vô cùng khủng bố, giống như đại kiếp nạn giáng xuống vậy.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng sợ.

Không cần nghĩ cũng biết, Diêu Quang Thánh tử gặp phải đại địch thế nào, ngay cả dãy núi cũng đánh thành dạng này. Những nhân vật cường đại thần bí kia khiến người phải hãi hùng.

Không nghi ngờ gì nữa, những ngày này đã đặt thành thế cục sinh tử, trận chiến cường đại như vậy đủ để giết chết mấy vị Thánh tử đỉnh cấp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn coi thường Diêu Quang Thánh tử.

Một mình hắn đã giết sạch tất cả, không bỏ qua một người nào.

Không ai nhìn thấy trận chiến này nhưng thông qua dấu vết để lại cũng hiểu được chân tướng khủng bố này. Diêu Quang Thánh tử so với tưởng tượng của mọi người còn đáng sợ hơn.

Diệp Phàm nghe được tin tức này liền sờ sờ cằm, rất lâu không nói gì. Diêu Quang Thánh tử này quả nhiên là sâu không thể lường được. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện chiến lực thực sự.

Diệp Phàm nở nụ cười. Người của Địa Ngục ra tay lại mất đi mười ba cường giả, không có khả năng thu tay. Kế tiếp sẽ có tuồng hay để xem rồi.

Diệp Phàm cũng muốn cuốn cả Nhân Thế Gian vào, có lẽ còn có thể kéo một Thánh tử khả nghi nữa xuống nước, khiến Đông Hoang loạn thêm chút nữa.

Nhưng ngay lúc này Bắc Vực lại truyền tới tin tức khiến hắn chấn động, có liên quan tới Thần Vương tuyệt thế.

Bắc Vực yên lặng đã lâu lúc này lại nổi lên sóng gió khôn cùng. Tiểu công chưa Khương Đình Đình của Khương gia trở về gia tộc.

Nên biết rằng ngày xưa nàng được Thần Vương mang đi, không ai biết chỗ ở của bọn họ, căn bản không tìm thấy chút tin tức nào.

Diệp Phàm sau khi hái được thần quả bất tử vẫn luôn luôn tìm kiếm nhưng không có chút tin tức. Mọi người của Khương gia căn bản không biết.

Mà hiện giờ Tiểu Đình Đình biến mất đã lâu lại xuất hiện, tác động tới thần kinh của mọi người. Thần Vương tuyệt thế còn sống hay đã chết có lẽ lúc này cũng có thể tìm hiểu rồi.

Vô số người chạy tới Bắc Vực để tìm chân tướng sự việc. Diệp Phàm cũng kích động. Hắn cảm thấy nên đi báo ân...

Tiểu công chúa của Khương gia quay trời lại gia tộc, Thần Vương tuyệt thế còn sống hay đã chết trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận. Tất cả mọi người đều suy đoán, mỗi thế lực lớn cũng đều chú ý.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột, Diệp Phàm sau khi nghe tin liền vượt qua hư không rất nhanh mà đi, không lâu sau liền hội họp với đám Hắc Hoàng trong một vùng núi hoang phía bắc.

- Ta cũng nên trở lại Bắc Vực. Ta muốn đem phương hướng của Đồ Phi về nói với Đồ lão gia, khiến hắn đỡ lo lắng.

Lý Hắc Thủy nghe nói Diệp Phàm muốn tới Bắc Vực liền vô cùng tán thành.

- Ngươi nói tới nói lui nhưng cũng không thể bịa đặt lung tung, đừng có để ta bị lôi vào đó. Lần đó rõ ràng là hắn muốn chạy thôi.

Đại hắc cẩu nói chuyện rất vô lương tâm.

- Con chó chết, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này à?

Lý Hắc Thủy tức giận nói:

- Đời này ngươi đừng tiến vào Bắc Vực, nếu không sẽ bị lột da đó.

- Ngươi cho là bổn hoàng sợ à? Thời điểm ta tung hoành thiên hạ thì tổ tông của mấy lão già kia còn chưa biết bú sữa mẹ đâu.

Đại hắc cẩu mạnh miệng nói.

- Đại ca ca, Bắc Vực rất xa sao?

Cô bé hỏi.

- Xa lắm. Trăm núi ngàn sông. Phàm nhân đi cả trăm đời cũng không tới được. Tuy nhiên chúng ta vượt qua hư không thì chỉ trong nháy mắt thôi.

Diệp Phàm đáp.

Đại hắc cẩu bắt đầu vẽ trận vặn, mục tiêu là Bắc Vực. Có thể nói lần này truyền tống cự ly rất xa, không thể sai lầm chút nào.

Diệp Phàm thấy nó vẽ trận văn thì lập tức trên trán đầy gân đen. Lần đầu tiên truyền tống mất Bàng Bác, lần thứ hai thì đưa Đồ Phi tới Bắc Nguyên. Chưa thấy nó làm chuẩn lần nào cả.

- Ta thà tự đi bộ về chứ cũng không mượn dùng trận văn của ngươi.

Lý Hắc Thủy cũng rất e ngại, sợ rằng sẽ bị đưa tới Tây Mạc mất.

- Các ngươi thật sự là không có kiến thức. Đây là một góc trận văn của Đại đế cổ, người bình thường căn bản không có phúc dùng đâu.

Đại hắc cẩu rất bất mãn nói.

- Ngươi tự mình từ từ hưởng thụ đi. Chúng ta nghĩ biện pháp chạy tới đó vậy.

Diệp Phàm cùng nghiêm khắc cự tuyệt. Loại trận văn này tuyệt đối không thể dây vào.

Kể cả cô bé cũng sợ hãi rút lui, giống như né tránh yêu ma quỷ quái vậy, rời xa Đại hắc cẩu, tới gần Diệp Phàm, nắm lấy góc áo hắn.

Biểu hiện của bọn họ khiến Đại hắc cẩu rất đau lòng, nói:

- Trái tim của cao thủ các ngươi vĩnh viễn không hiểu nổi. Trận văn vĩ đại như vậy mà lại không có ai biết thưởng thức.

Cuối cùng Đại hắc cẩu thành thật khắc một loại trận văn mà nó nắm rõ, quy mô lớn hơn, mất tới mấy ngày.

Vào khoảnh khắc trận văn hoàn thành, Diệp Phàm nhắc nhở:

- Lần này ngàn vạn lần không được lệch lạc tới trăm vạn dặm, nếu không rơi vào Cổ Quáng Thái Sơ thì chúng ta xong đời đấy.

- Yên tâm đi, tuyệt đối không thể rơi xuống gần vùng Thái Sơ đây. Đích tới là phụ cận Tử Sơn tại Bắc Vực.

Đại hắc cẩu vô cùng khẳng định.

-Vút.

Hào quang lóe sáng. Mấy người bọn họ biến mất tại chỗ, tiến vào trong bóng đêm vĩnh hàng. Trong hư vô không thể cảm nhận được thời gian lưu động, tất cả đều yên tĩnh như thế.

Có khi chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, có khi đã trải qua cả thế kỳ, hào quang sáng ngời trở lại thì bọn họ liền đi ra khỏi hư vô.

Đưa mắt nhìn lại, nơi này là một vùng hoang vắng, mặt đất màu đỏ thẫm, liếc mắt không nhìn thấy cuối.

Vùng đất này trên mặt đất lộ ra những mạch khoáng sâu không thấy đáy, giống như những vực sâu vậy.

- Đây là nơi nào, sao ta cảm thấy không thích hợp nhỉ?

Lý Hắc Thủy hồ nghi.

- Sao lại sai lệch thế chứ...

Đại hắc cẩu khẽ lẩm bẩm.

Diệp Phàm vừa nghe thấy những lời này thì đã muốn đập nó rồi. Căn bản chưa một lần nào là chuẩn xác cả, thời điểm tốt nhất cũng lệch một vài trăm vạn dặm.

- Đây không phải là vùng cấm Thái Sơ đó chứ? Ta sao lại cảm nhận được khí tức đặc biệt này nhỉ, khiến trái tim người ta đập nhanh.

Lý Hắc Thủy sợ hãi.

- Thật là khí tức Thái Sơ đó.

Diệp Phàm biến sắc. Hắn thân là đại tông sư Nguyên Thuật, tất nhiên cảm ứng được loại lực lượng ma tính này rất nhanh.

- Con chó chết này đúng là lừa gạt chúng ta!

Lý Hắc Thủy đã muốn phát điên.

- Bất ngờ thôi...chỉ là xảy chút chuyện bất ngờ thôi.

Đại hắc cẩu ho khan, thà chết cũng không nhận sai.

- Cũng chưa phải bên trong vùng cấm Thái Sơ đâu.

Diệp Phàm phán đoán bởi nhận thấy có người bay tới, đều mặc áo tím, không phải là sinh vật thái cổ.

- Các ngươi là ai, vì sao lại xâm nhập vào khu vực khai thác mỏ của Tử Phủ chúng ta, muốn làm gì hả?

Nhóm người này xông tới rất nhanh.

- Là Diệp Phàm, còn có con chó dữ kia.

Một người trong đám người này biến sắc, lập tức nhận ra bọn họ.

Diệp Phàm yên lặng đã hơn nửa năm nhưng bên ngoài cũng không ai quên hắn. Tất cả mọi người đều đoán phương hướng hắn đi tới.

Rất nhiều người đều cho rằng hắn đã bị Nhân Thế Gian và Địa Ngục xử lý, không ngờ lại gặp phải hắn ở đây.

- Ngươi muốn lấy Nguyên trong mỏ quặng của chúng ta sao?

Một người trong đó thần sắc lạnh như băng nói.

- Mời trưởng lão tới đi.

Một người khác ra lệnh cho một đệ tử tiến tới truyền tin.

Thần sắc Diệp Phàm khẽ biến đổi. Nơi này vô cùng hoang vắng. khẳng định là Cổ Quáng của Thánh địa bên ngoài Thái Sơ, nếu bị Thái thượng trưởng lão của Thánh địa chặn đứng thì đúng là một nơi giết người diệt khẩu tốt lắm.

Ầm!

Hắn lập tức động thủ trước, tốc độ đạt tới tận cùng. giống như một luồng sáng bay đi, sau đó bắt lấy tên đệ tử kia.

- Ngươi... Có ý gì?

Mấy người khác lập tức luống cuống.

Đại hắc cẩu phi thường ăn ý, lập tức tung hết mấy thứ bày trận văn ra, phong tòa cả vùng đất này, khiến chẳng ai có thể trốn nổi nữa.

- Giết hết sao?

Lý Hắc Thủy khoa mua chân tay làm một động tác cắt cổ họng. lộ ra sát khí.

- Bỏ đi, xóa trí nhớ của bọn họ rồi chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.

Diệp Phàm cũng không muốn giết người vô tội nhiều, dò xét thần thức của bọn họ, lấy được chút tin tức hữu dụng rồi xóa đi phần ký ức có liên quan tới mình.

- Muốn mời Thái thượng trưởng lão tới đối phó với chúng ta, thực sự nên tiêu diệt toàn bộ.

Đại hắc cẩu nhe răng.

- Tự dưng thiếu đi vài người sẽ lập tức có phiền toái tìm tới ngay. Dù sao thì nơi này cũng là khu cổ Quáng của bọn họ.

Diệp Phàm lắc lắc đầu rồi sau đó lại nở nụ cười, nói:

- Bọn họ có một đám Nguyên Thạch quý giá sắp sửa được chở đi, thật sự là một tin tức không tồi.

Mời Sát Thủ Thần Triều tới đối phó với Thánh tử cần một lượng Nguyên lớn làm thù lao, Diệp Phàm đang chuẩn bị aom góp Nguyên. lúc này ánh mắt liền sáng lên.

Không thể không nói vùng cổ Quáng này phòng thủ rất nghiêm mật, mặc dù là nơi hẻo lánh, cùng không phải là khu thần quáng trung tâm nhất nhưng vẫn có rất nhiều trận văn. Tuy nhiên Đại hắc cẩu ra tay thì mấy người đi như giẫm trên đất bằng.

Trên thực tế bản thân Diệp Phàm cùng có thể đi quá nửa khu vực này, bởi bí quyết chữ Hành đã được hắn luyện tới cảnh giới nhất định rồi.

- Đám Nguyên thạch kia quả thực nhiều như một ngọn núi đó.

Bọn họ tiến vào trọng đại, âm thầm quan sát. Phía trước có Nguyên thạch vô tận chất thành một ngọn núi nhỏ.

- Không phải đám Nguyên thạch này. Còn có thứ quý hiếm hơn nhiều.

Nhìn chằm chằm vào Nguyên khố cách đó không xa. Hắn cảm nhận được khí tức Thái Sơ cường thịnh.

Đại hắc cẩu lấy đài Huyền Ngọc ra. Địa phương này không thể ở lâu. sau khi cướp đoạt phải chạy thật nhanh, bằng không tất gặp họa sát thân.

-o0o-

Lần này có thể tiến vào một là vượt qua hư không sai lầm, hai là Đại hắc cẩu tinh thông trận văn ít người địch nổi, một đường hóa aiải tình thế nguy hiểm, thành công xông vào.

- Chỗ Nguyên khố này cũng không dễ mở đây. Ta thấy thì mang luôn nó vượt qua hư không luôn đi.

Đại hắc cẩu hưng phấn đưa ra ý kiến.

Bùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Ánh sáng rực trời lập tức mang bọn họ và Nguyên khố vào hư không.

Đệ tử Tử Phù hoàn toàn ngây dại, cho tới giờ còn chưa từng gặp cường đạo nào kiêu ngạo như vậy, cướp nguyên cả Nguyên khố.

Ngay cả mười ba đại cường đại cũng chưa bao giờ làm thế này.

- Không tốt, có đại cường đạo tới cướp sạch rồi.

- Mở tất cả trận văn ra, ngãn cản bọn họ vượt qua hư không.

Khu mỏ khai thác của Tử Phủ đại loạn. Tuy nhiên vùng cổ Quáng này cũng tương đối hẻo lánh, cách chỗ Thái thượng trưởng lão khá xa, cao thủ không thể tới nhanh được.

- $%#, đây là cường đạo cùng hung cực ác ở đâu, ngay cả Nguyên khố cũng thu. Chưa bao giờ gặp loại người nào thế này.

Tu sĩ Tử Phủ đều nguyền rủa.

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Đám người Diệp Phàm đã vượt qua hon mười vạn dặm, rời khỏi cổ Quáng của Thánh địa.

Ầm, ầm ầm!

Đám Diệp Phàm tốn rất nhiều thời gian mới mở được Nguyên khố này ra. Đây là một trọng khí nhưng cuối cùng cũng bị đánh thành bột mịn.

Bên trong kho Nguyên chất đồng mười mấy khối Nguyên thạch, đều có khí tức Thái Sơ dày đặc, vừa nhìn đã biết là một đám Nguyên thạch vô cùng quý báu.

Diệp Phàm không nương tay chút nào, trực tiếp chém tới. Mười mấy khối Nguyên thạch bị đánh nứt ra xong liền có bảy tám khối tỏa ánh sáng tới tận trời.

- Thần Nguyên. bọn họ lại đào được thần quáng. Có thể đã nhìn ra nên mới phong ấn, không ngờ lại mang lợi cho chúng ta.

Lý Hắc Thủy rất kích động.

Sau khi rửa sạch đi thì những khối Thần Nguyên này để một chỗ ước chừng có giá trị tới hai trăm ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, có thể coi là một Thần Tàng lớn.

- Lại có thể aiết một Thánh tử rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ta dám khẳng định rằng Thánh tử Tử Phủ kia sẽ sớm đối phó với ngươi.

Diệp Phàm gật đầu. Bọn họ đã từng phân tích ra trong đám Thánh tử thì người có khả năng nhất mời Nhân Thế Gian ra tay thì đứng hàng đầu là Thánh tử Tử Phủ.

- Hiện tại dùng Nguyên của các Thánh địa để thuê Sát Thủ Thần Triều viễn cổ aiết ngược lại bọn chúng, đúng là một ý kiến không tồi.

Lý Hắc Thủy cười ha hả.

Nhân Thế Gian và Địa Ngục ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thực lực nhất định đã tới mức khủng bố cực hạn rồi, ngay cả Thánh nhân đương thời cũng từng dám khiêu khích, thuyết minh bọn họ có chỗ dựa đáng sợ không thể tường tượng nổi.

Đại hắc cẩu nhắc nhở.

Ngay trong ngày này, đám Diệp Phàm vượt qua hư không tiến vào Thần Thành. Bọn họ không tùy tiến vào Khương gia mà chuẩn bị để Lý Hắc Thủy đi liên hệ đại cường đạo thứ mười ba - Khương Nghĩa, thỏng qua hắn mà tìm Tiểu Đình Đình.

- Tốt, ta đi tìm gã họ Khương để hắn mời gia gia hắn rời núi.

Lý Hắc Thủy rời đi.

Một lần nữa bước vào Thần Thành, tất cả đều cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trong này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đại chiến đổ thạch, đánh vỡ nguyền rủa, đối kháng thiên kiếp...

Vô tình đã hon một năm trôi qua. Diệp Phàm lại một lần nữa trở lại. Đi cùng hắn còn có một con chó đen lớn và một cô bé, lập tức khiến mọi người chấn động.

- Thánh thể không chết, lại trở về rồi!

- Đáng tiếc. Tương lai có thể tranh hùng với Đại đế cổ mà vận mệnh lại ngắn như vậy, tự chém tu vi, khiến người ta phải thở dài.

- Tu vi của hắn chưa chắc đã phải phế đi, có khi chỉ là tung hỏa mù thôi. Hiện giờ bên ngoài có rất nhiều truyền thuyết đó.

- Nhân Thế Gian và Địa Ngục không phải đã phát Tất Sát Lệnh rồi sao? Đã qua nửa năm mà hắn vẫn còn sống tốt thế này, đúng là quá kinh người.

Rất nhiều người trong Thần Thành nhận ra hắn. Ngày xưa Diệp Phàm rất nổi danh trong này, nếu muốn không khiến người khác chú ý cũng không được.

Đây cũng là lần đầu tiên sau nửa năm yên lặng hắn lộ diện trước mặt thế nhân, biểu hiện Thánh thể đã trở về.

Rất nhiều người đều nghị luận. Cả đám người xông tới, phi thường thân thiện, ánh mắt nóng bòng vô cùng.

- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi tới đổ thạch sao?

- Diệp huynh hiện giỜ còn đổ thạch gì chứ? Ai dám tỷ thí với hắn. Khẳng định là tới tham gia sự kiến Dao Trì không lâu nữa sắp bắt đầu rồi.

- Cổ Phong huynh đệ, nghe nói ngươi aiết chết Thánh tử và Thánh nữ của đại giáo vô tận Trung Châu, có phải là thật chăng?

Có người vẫn chưa thay đổi cách sọi, dùng tên giả aọi hắn.

- Ngươi đánh bại kẻ kế thừa Độc Nhân là Hoa Vân Phi, thật sự khiến chúng ta giật mình. Hiện giờ ngươi đã tự chém tu vi rồi sao?

- Không cần nghĩ cùng biết, Diệp tiểu huynh đệ tới để thăm Thần Vương tuyệt thế rồi.

Những người này nhiệt tình như vậy khiến Diệp Phàm cảm thấy không chịu nổi nhưng từ đó cùng có được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Sự kiện Dao Trì lại sắp bắt đầu rồi, không ngờ có kéo dài tới hiện tại. Hắn quả thực muốn tới xem một phen.

Màn đêm buông xuống, Diệp Phàm xoa đầu cô bé, giao nàng cho Đại hắc cẩu chăm sóc rồi sau đó biến mất trong bóng đêm.

Hắn thi triển bí quyết chữ Hành, siống như một làn khói nhẹ xẹt qua bầu trời đêm, đi tới Diệu Dục Am.

Hồ nước trên mặt đất trong vắt, tỏa ra hào quang dịu dàng trong đêm tối. Ngàn vạn vì sao lóe sáng trên bầu trời, khiến quỳnh lâu ngọc điện lơ lửng trên không càng xuất thế.

Tiếng đàn sáo dễ nghe vang vọng. Nơi này vô cùng yên bình, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười và tiếng hoan hô. Diệu Dục Am đúng là rất thịnh vượng, là một trong tam đại phong nguyệt địa của Thần Thành.

Phàm là tu sĩ có thể ra vào nơi này đều có tiếng tăm nhất định, người bình thường không thể tiến vào.

Diệp Phàm tới chỗ này trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Hắn tới gặp An Diệu Y, ngoài việc muốn thăm nàng còn muốn chứng thực một chuyện.

Người kế thừa của Độc Nhân và nữ tử này có quan hệ thế nào?

Ngày xưa An Diệu Y từng báo cho hắn biết là chớ tới đàn tràng của Độc Nhân đoạt thánh vật, hiển nhiên là nàng biết sè phát sinh chuyện gì.

Sau đó Diệp Phàm còn đi tới Nam Vực, không lâu sau lại truyền tới tin tức thế hệ trẻ suýt bị mất mạng hết trong đàn tràng của Độc Nhân.

Nàng và Hoa Vân Phi có liên hệ gì không? Diệp Phàm không biết, đi nhanh vào trong Diệu Dục Am. để người bẩm báo là muốn gặp nữ nhân đẹp nhất Đông Hoang.

Diệp Phàm tới bên ngoài cung của An Diệu Y, cũng chưa tiến vào. Những thị nữ kia đều nhận ra hắn, biết hắn có thâm giao với am chủ tương lai.

Ở bên ngoài cung điện, Diệp Phàm nghe được một giọng nói của nam nhân rất lạnh lùng:

- Thì ra là Thánh thể kia tới. Hắn đã là cái gì. Để hắn về đi. Lúc này ta ở đây, không có chỗ cho hắn đâu.

Không bao lâu sau thì một thị nữ đi ra, mời Diệp Phàm đi vào. Hắn cười cười, rất nhanh đi tới, muốn nhìn xem là kẻ nào vừa nói chuyện.

Cung điện vẫn như trước, bao phủ trong ánh trăng mông lung, bên trong mây mù mờ ảo, giống như một tòa Tiên Cung.

Diệp Phàm đi nhanh bên trong cung điện quen thuộc này, liếc mắt một cái liền thấy An Diệu Y. Nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trong quá khứ, giống như tiên tử cung Hàn giáng trần.

An Diệu Y đứng dậy, duyên dáng yêu kiều, tha thướt yểu điểu đi tới. Nàng băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp vô cùng, cơ thể trắng nòn trong suốt.

Trên mặt nàng hiện lên nụ cười động lòng người, đôi môi đỏ ướt át, mắt như

nước hồ thu, dung mạo hoàn mỹ không có chút tỳ vết.

- Ra mắt An tiên tử.

Diệp Phàm mỉm cười.

An Diệu Y mời hắn ngồi xuống. Diệp Phàm nhìn quét qua hai người khác, trong đó có một người mà hắn biết, chính là Vương Trùng Tiêu, vương giả trẻ tuổi của Trung Châu, đang không ngừng đánh giá hắn.

Người còn lại thực trẻ tuổi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn nhưng lại tương đối kiêu ngạo, nhìn lướt qua Diệp Phàm rồi nói:

- Chúng ta có hẹn với An Diệu Y trước, ngươi tới làm gì? Nơi này không có chỗ cho ngươi ngồi đâu.

An Diệu Y cười cười khẽ lắc đầu, rót trà cho Diệp Phàm, sau đó dùng lời nhẹ nhàng hòa giải, không muốn không khí quá căng thẳng.

- Hắn là...

Diệp Phàm hỏi.

Vương Trùng Tiêu rất lạnh nhạt nhưng lúc này lại giới thiệu. Người này là đệ đệ của Trung Châu Song Tử Vương, tên là Cao Lâm Phong.

- Trung Châu Song Tử Vương, là hai lão vương bị Thần Vương tuyệt thế chém chết đó sao?

Diệp Phàm nghi hoặc.

Vương Trùng Tiêu nghe thấy những lời này thì thực kiêng dè nói:

- Hậu nhân của bọn họ lại xuất hiện Song Tử Vương.

Cao Lâm Phong lạnh siọng nói:

- Ta nghe nói ngươi lại một lần nữa trở lại thành phế thể, còn dám đi lại xung quanh, lá gan đúng là không nhỏ, không sợ bị người ta giết sao?

Tổ tiên của hắn bị Thần Vương tuyệt thế giết chết, nghe nói Thần Vương lại có đại ân với Diệp Phàm, thế nên căm thù lây sang hắn.

- Ngươi quá quan tâm rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười.

Sắc mặt Cao Lâm Phong lúc này âm trầm hẳn, nói:

- Nhờ Vương lão ca đưa hắn ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy một phế nhân.

- Giọng điệu của ngươi cũng không nhỏ. Ngươi tin rằng có thể mời ta ra ngoài sao?

Diệp Phàm nhìn thẳng vào hắn.

- Đêm nay ta mời một số bạn bè, một bán phế nhân như ngươi không có tư cách ngồi nơi này.

Cao Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Ta có tư cách ra vào nơi này hay không thì ngươi có thể phán xét sao?

Diệp Phàm liếc nhìn hắn, nói:

- Ngươi đả kích ta là vì muốn trút giận cho hai tổ tiên của ngươi à?

- Đừng có bức ta aiết ngươi.

Thần sắc của Cao Lâm Phong âm trầm hẳn.

Vương Trùng Tiêu muốn nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng.

- Nếu là hai ca ca của ngươi tới đây nói với ta như vậy thì còn miễn cường một chút, chỉ dựa vào ngươi...

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.

Chát.

Hắn đột nhiên ra tay, thân thể triển bí quyết chữ Hành vọt tới như quỷ mị, căn bản không thể phòng ngừa nổi.

Diệp Phàm tát một cái khiến Cao Lâm Phong bay ra ngoài, đánh sụp cả vách tường cung điện.

- Hai ca ca của ngươi tới đây rồi sao? Nếu bọn họ tới rồi thì không ngại mời vào uống trà cùng ta. Còn ngươi thì tốt nhất là cút xa cho ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK