Mục lục
Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ Kim Cương Xử, còn có mấy người khác tìm được các loại đồ vật bị tổn hại như: Lư Hương, Giới Xích, Chuông Đồng, Ngư cổ.

Trong đó, bạn học nữ khi họp lớp có thần sắc tiều tụy cũng tìm được kiện đồ vật đặc biệt. Đó là một chuỗi Niệm Châu hoàn chỉnh, có sáu viên, hiện lên màu vàng nhạt long lanh, trong suốt như thuỷ tinh, mỗi viên đều có to bằng long nhãn.

"Không phải do Xá Lợi Tử chế tạo thành đó chứ?" Người bên cạnh kinh nghi bất định nói.

Sáu viên hạt châu này đều là tinh thể màu vàng nhạt, rất giống bảo thạch mỹ lệ, dễ làm người ta liên tưởng đến xá lợi tử của cổ Phật sau khi viên tịch để lại, dù sao đây cũng là đồ vật tồn tại bên trong Đại Lôi Âm tự, chất liệu sẽ không thể nào đơn giản.

Chuỗi Niệm Châu rất không bình thường, là do bạn học nữ kia vô tình phát hiện ra trên đỉnh đầu bức tượng phật bằng đá. Sáu viên hạt châu bị một sợi dây nhỏ trong kết hợp lại với nhau, trên mặt mỗi viên đều mơ hồ có đồ án hình người, tư thế không giống nhau.

Tiếp theo Đồng Đăng của Diệp Phàm, Bát Vu (Cái Bát) của Chu Nghị là một đồ vật hoàn chỉnh, đương nhiên Chiếc Đồng Đăng làm người khác chú ý nhất, dù sao Cổ Đăng cũng chính là kiện đồ vật duy nhất không bị nhiễm bụi bặm, trường minh bất diệt, dù là ai đều có thể nhìn ra sự bất phàm.

Trong cổ miếu có mấy đạo quang mang nóng bỏng thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào đồng đăng, Diệp Phàm tuy rằng cảm ứng được, thế nhưng không có một biểu hiện gì, hắn vô cùng bình tĩnh đối mặt tất cả những thứ này.

Phật Điện của Đại Lôi Âm tự đã bị tìm hết, không tìm ra đồ vật nào khác, mọi người đi ra ngoài.

Bàng Bác là người phiền muộn nhất, trước sau có mười mấy người tìm được đồ cổ, hắn là người đầu tiên đi vào cổ miếu, thế nhưng kết quả vẫn như cũ, không có phát hiện ra thứ gì.

Đứng ở trước cổ miếu quan sát lại một lần nữa, hai mắt Bàng Bác nhất thời sáng lên, hắn sải bước đi trở lại, đặt mấy tảng đá lớn dưới chân, hắn gỡ tấm biển đồng có chữ “ Đại Lôi Âm Tự” xuống, nhất thời làm không ít người trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó mọi người bừng tỉnh, tấm biển đồng này khẳng định bất phàm, chịu đủ phong sương, sự bào mòn của thời gian, cũng không lưu lại một chút bụi bặm nào, mặt trên vô cùng sạch sẽ. Phải biết rằng bên trong cổ miếu tất cả đồ vật cũng chỉ có Thanh Đồng Cổ Đăng không dính một hạt bụi, biển đồng cũng như vậy, hiển nhiên phi phàm.

"Thật đúng là rất nặng..."

Bàng Bác kéo biển đồng đi trở về, hắn vừa rời khỏi cổ miếu, cả tòa cổ miếu liền rung chuyển, bức tượng phật bằng đá bên trong đột nhiên vỡ nứt, âm thanh “ rắc. rắc” vang lên.

Sau đó, Lục tự chân ngôn của Phật Gia vang lên:

"Ám, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng..."

Phật âm rất lớn vang vọng trời đất, rung động bầu trời, thiên địa lục hợp đều đang rung động!

Từ bi, trang nghiêm, tuyệt diệu, huyền ảo thiện âm to lớn không gì sánh được, gột sạch dơ bẩn, tẩy hết phàm trần, trong chu vi của Cổ miếu đều bao trùm quang mang thần thánh an lành.

Lúc này không phải là ảo giác, không chỉ có Diệp Phàm cùng Bàng Bác nghe được, tất cả mọi người đều đứng im như tượng đất, khiếp sợ nói không ra lời.

Cùng lúc, tất cả các đồ vật mà mọi người tìm được trong phật điện, bất luận là hoàn chỉnh, hay đã bị tổn hại, tất cả đều phát sinh quang huy nhu hòa, quang mang sáng lạn, làm cho mỗi người đều kinh hãi không ngớt.

Thế nhưng, một tiếng “ Rầm” vang lên, tượng phật bằng đá bên trong cổ miếu nát bấy, hóa thành tro bụi, sau đó Đại Lôi Âm tự cũng bị một làn gió nhẹ hóa thành bột mịn.

"Phốc "

Cùng lúc, Bồ đề cổ thụ khô héo cũng vỡ nát, không có vụn gỗ, không có cành khô, chỉ có tro bụi khắp bầu trời, lả tả rơi xuống.

Kế tiếp, phật khí trong tay mọi người quang hoa nội liễm, toàn bộ ảm đạm đi, lần thứ hai trở lại bình thường.

Mọi người toàn bộ ngây dại, không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, chẳng lẽ là do việc lấy đi Phật khí, tấm biển đồng trong cổ miếu tạo thành?

Cổ miếu chỉ còn sót lại tro bụi, cái gì cũng không còn, Diệp Phàm ngóng nhìn một lát sau, nói:

"Lấy đi các loại phật khí, lại lấy đi tấm biển của cổ miếu, làm mất đi ý nghĩa tồn tại của Đại Lôi Âm Tự, đây cũng chính là nguyên nhân."

Chu Nghị thường ngày tao nhã, nhưng lúc này vô cùng kích động, mắt lộ ra kỳ quang, nói:

"Ta hiện tại càng thêm chắc chắn, trên đời thật sự có Thần, có thể đi theo dấu chân của Thần, những trải nghiệm của chúng ta hôm nay chính là một cơ hội rất lớn."

Thần, Phật đà, bất hủ... Những này truyền thuyết hoang đường bây giờ tất cả đều được nhắc tới, không ai cảm thấy là sai lầm, sự việc trước mắt đã phá vỡ lẽ thường, Thần không phải là tuyệt đối không tồn tại.

"Dọc theo dấu chân của Thần đi tới... Nói thì dễ, nhưng ta lại không hi vọng như vậy."

Bàng Bác liếc mắt nhìn Chu Nghị, nói:

"Trước mắt quan trọng nhất là nghĩ biện pháp sống sót, trong hoang mạc không thôn không xóm, không có nguồn nước, không có thực vật, thêm 7, 8 giờ nữa, tình hình sẽ rất khó khăn."

"Các loại dấu hiệu đều cho thấy, viên tinh cầu này có khả năng rất lớn chính là sao Hoả, mà chúng ta đều biết trên sao Hoả không tồn tại sự sống."

Âm thanh của Lý Tiểu Mạn truyền tới, trải qua các sự việc, nàng ngày càng khẳng định, tiếp tục nói:

"Nếu như thật sự có Thần tồn tại, thì có thể giải thích tất cả những việc này, nơi này chỉ là vùng đất nhỏ hẹp bên trong Sao Hỏa mà thôi."

Nàng vừa nói xong, mặt đất nâu đỏ phát ra tiếng ù ù, giống như là có thiên quân vạn mã đang lao nhanh tới, hoặc như là có sóng biển giận giữ cuộn trào mãnh liệt.

"Bão cát... Siêu cấp Bão cát trên Sao Hỏa!"

Cade ở bên cạnh Lý Tiểu Mạn thần sắc đại biến, dùng Hán ngữ không lưu loát kêu lớn.

Sao Hoả hàng năm đều có 1/4 thời gian bị bão cát bao phủ, bão lớn trên Địa Cầu trên đi được hơn 60m/s, mà trên sao Hoả bão táp có thể lên tới 180m/s, siêu cấp bão táp có thể bao phủ toàn bộ tinh cầu.

Không nói con người, cho dù cả xe tăng hạng nặng cũng bị cuốn lên trời cao!

Vẻn vẹn trong nháy mắt, sao trăng trên bầu trời toàn bộ biến mất, màu đỏ nâu vô tận của cát bụi triệt để bao trùm vòm trời, sau một lát cơn bão lớn bao phủ toàn bộ sao Hoả.

"Không đúng, chỗ đứng của chúng ta không có bão táp..."

Cảnh tượng vừa rồi đã làm cho mọi người kinh khủng, cho rằng ngập đầu tai ương đã đến, thế nhưng lúc này mọi người phát hiện mặc cho bão táp ngập trời, nhưng quanh đây gió êm sóng lặng.

Lấy chu vi của Ngũ sắc tế đàn và Đại Lôi Âm tự, hình thành 1 đường kính hình tròn rộng hơn một ngàn mét, bao phủ toàn bộ khu vực này, đem nơi này ngăn cách cùng ngoại giới.

Lời nói của Lý Tiểu Mạn đá trở thành sự thật, nơi này quả nhiên là một vùng đất nhỏ hẹp, có lực lương siêu tự nhiên ngăn cản bão táp, gián tiếp chứng minh khả năng tồn tại của Thần, nơi này có lẽ được Thần che chở.

"Không tốt, cái lồng ánh sáng này đang ảm đạm, sắp sửa biến mất rồi!"

1 bạn nữ nhìn lên bầu trời, sắc mặt trắng như tuyết.

Trên vòm trời, lồng ánh sáng đang đang mờ dần, sợ rằng không mất bao lâu sẽ biến mất hoàn toàn. Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người toàn bộ biến sắc, tử vong đang đến gần, không ai có thể bình.

"Làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta... thực sự phải chết ở chỗ này sao?" Lời nói của mấy người này cũng trở nên run rẩy.

"Ta không muốn chết..." Một bạn nữ khóc thành tiếng.

"Nếu như lồng ánh sáng biến mất, chúng ta sẽ bị siêu cấp bão táp nghiền nát!"

Ngay cả những bạn học nam trong lòng cũng sinh sợ hãi, mảnh đất duy nhất trên Sao Hỏa này sắp không còn tồn tại nữa, không còn không gian có thể sinh tồn.

"Ầm ầm ầm..."

Bão táp như gào thét như sấm, toàn bộ mặt đất dường như cũng bị rung động, trong thiên địa mông mông, khắp nơi đều là cuồng sa, làm cho tâm tình mọi người đều trở nên sợ hãi.

Ánh mắt của Diệp Phàm vẫn sáng như cũ, nhìn về phía bão cát phô thiên cái địa, bình tĩnh mở miệng nói:

"Bây giờ cũng ta chỉ còn một con đường sống."

"Chúng ta có thể thoát chết ư? Nói nhanh xem là biện pháp nào!"

"Vùng đất này sắp không còn tồn tại nữa, còn chỗ nào có thể sinh tồn?!"

Sống chết trước mắt, mọi người đều lo lắng, không ít người trong lòng rất rối loạn.

"Ngoài cách đi theo con đường phía trước mà Thần đã đi, thì rời khỏi vùng đất này không còn nơi nào có thể sinh tôn." Diệp Phàm nói.

Nhất thời có mấy người đã hiểu ý nghĩ Diệp Phàm, nhưng vẫn một số ít người không giải thích được.

"Không sai, có lẽ đây là đường sống duy nhất rồi." Chu Nghị gật đầu, biểu thị đồng ý.

Dựa theo Diệp Phàm suy đoán, trong quá khứ xa xôi, Thần có thể mở ra Tinh Không cổ lộ, có thể đi từ Địa Cầu tới Huỳnh Hoặc, nhưng nơi này… có khi cũng không phải là đích đến cuối cùng.

Trên Sao Hoả cũng có một tòa Ngũ sắc tế đàn, rất có khả năng sẽ nối liền với một tinh không nào đó xa xôi hơn, đây là con đường mà thần đã đi qua, hôm nay bọn họ bị trói buộc trong tuyệt cảnh, chỉ có thể dọc theo cổ lộ này tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi sao Hoả, mới có tiếp tục có hi vọng sinh tồn.

Lúc này, tất cả mọi người đều rõ ràng, rất nhanh hướng về Ngũ sắc tế đàn chạy tới.

Tuy rằng vẻn vẹn chỉ có khoảng cách 1000m, nhưng mọi người có cảm giác như là cách một đại dương mênh mông xa xôi, này đoạn khoảng cách này liên quan đến sinh tử của bọn họ, nếu như không đến được Ngũ sắc tế đàn trước khi lồng sáng trên không bị nghiền nát, tất cả mọi người đều phải chết không thể nghi ngờ.

Phế tích Thiên cung rất lớn, khắp nơi trên mặt đất đều là gạch vụn, đây là một lộ trình khó đi, bởi chạy quá nhanh, có người bị trẹo chân, nhưng cũng không dám dừng lại chút nào, cố nén đau đớn, chạy nhanh tới phía trước, không muốn tụt lại phía sau.

Ngay cả khi bình an đến Ngũ sắc tế đàn, có thể không mở ra Tinh Không cổ lộ được hay không, kết quả vẫn chưa biết, trong trái tim mọi người hiện giờ bao phủ một bóng tối khổng lồ, lúc trước trên Thái Sơn họ đã bị chấn động.

Nhưng lúc này không có lựa chọn nào khác, phía trước là nơi duy nhất có thể cứu mạng mọi người, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện pháp nhanh chóng chạy tới.

"A..."

1 người bạn học nữ trong lúc chạy trốn khỏi bãi phế tích, đột nhiên hét thảm một tiếng, "Rầm" một tiếng, ngã sấp xuống đám bụi bặm, nằm im bất động.

Trên mặt nàng, tràn ngập thần sắc kinh khủng, trên trán có một lỗ máu to bằng ngón tay cái, máu tươi ồ ồ phun ra, nàng trước khi chết dường như gặp phải sự tình cực kỳ kinh khủng.

"Chuyện gì xảy ra?!"

Mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc, nội tâm tràn ngập sợ hãi, 1 sinh mệnh tràn đầy sức sống cứ như vậy đột nhiên chết đi, vừa mới sống cùng mọi người, nhưng bây giờ đã vĩnh viễn ra đi, rất đột ngột và kỳ hoặc.

"Không nên tới gần nàng!"

Diệp Phàm quát lên, ngăn 2 bạn nam đang muốn tiếp cận thi thể, hắn nhớ tới lúc thấy cái xương sọ trắng như tuyết, ở giữa trán cũng có một cốt động bằng ngón tay, cũng chết giống như kiểu này, trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt.

"Có phải Chúng ta khinh nhờn Đại Lôi Âm tự, nên…bị thần trừng phạt chứ?."

Thanh âm của 1 bạn nữ run rẩy, nội tâm của nàng tràn ngập sự sợ hãi.

"Dù có Thần tồn tại, Phật Đà cũng rất nhân từ."

Chu Nghị cắt ngang lời nói của nàng, tránh cho tâm lý kinh sợ lan tràn, nói:

"Chúng ta trước mắt không có cách nào mang theo nàng rời đi, chỉ có thể để nàng ngủ yên ở chỗ này, hiện tại cần phải nhanh chóng trở lại Ngũ sắc tế đàn."

Không ai do dự, thời khắc sinh tử tồn vong trước mắt, đã quyết định không mang theo thi thể của bạn nữ kia.

"Đương..."

Đột nhiên, tiếng chuông du dương, một thanh âm trang nghiêm vang vọng, giống như tiếng kêu của một chiếc chuông vàng,

Kim quang vô cùng óng ánh từ trong người Vương Tử Văn phát ra, toàn thân hắn đều bao phủ bên trong kim sắc quang huy sáng lạn, giống như được mặc một chiếc Hoàng Kim Chiến Y, cực kỳ đẹp mắt, giống như kim sắc thần hỏa đang cháy.

Chiếc chuông đồng tàn tạ trong tay Vương Tử Văn đang rung lên, thanh âm rất lớn vừa nãy là do nó phát ra, mà cái kim quang óng ánh này cũng bắt nguồn từ nó.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Lưu Vân Chí ở gần hắn nhất, vô cùng khẩn trương hỏi.

"Có cái gì đó vừa mới tập kích ta..."

Vương Tử Văn thường ngày nhã nhặn, thế nhưng lúc này bị hoàng kim thần diễm bao phủ, dường như được mặc Kim Sắc Chiến Y, rất có khí thế, rất giống một vị Thần xuống phàm gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK