Nigi đừng ngoài cửa lớp trước sự chửi rủa của bao nhiêu người. Bọn báo chí cũng không ngừng ùa ập tới hỏi với những câu hỏi vô cùng ác ý “Tại sao cô lại làm thế?” “Vì cô muốn gây chú ý chăng?” “Cô đã dùng cách nào để quyến rũ Fuu vậy? Đó là loại bùa ngải nào?” Lần này, Nigi thật sự sốc. Cô cố lấy bình tĩnh thoát ra khỏi đám đông ấy. Có thêm những tiếng ồn, tiếng vang khác đang dần lại gần nơi Nigi đứng. “Fuu này, anh có thể giải thích chuyện này?” “Tại sao anh lại phản bội Gin?” Đôi mắt Nigi mở to mừng rỡ. Fuu khuôn mặt giận dữ gạt qua tai những câu hỏi vô cớ đó, bước nhanh đến chỗ Nigi, nắm cổ tay cô kéo đi trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Họ chạy, ráng cắt đuôi đám “nhây” cứ đeo bám mãi phía sau.
Cuối cùng thì...họ thở hồng hộc ngồi pịch xuống đất. Thư viện, nơi yên tĩnh nhất của trường là nơi cấm địa của tụi ồn ào kia, và đỡ hơn nữa là, góc khuất của thư viện, nơi trưng bày những cuốn sách cổ kì lạ, cũng là chốn cũng chứa đựng nhiều kỉ niệm của hai người. “Em không sao chứ?” Fuu lo lắng, khuôn mặt vẫn không hết giận dữ. Ngã vào lòng anh, cô nhẹ nhõm “Không sao ah...” Ôm cô trong vòng tay, những mệt mỏi lúc nãy như dần tan biến vậy. “Chuyện này, là do cậu ta đúng không?” Nghe câu nói của Fuu, lúc này Nigi mới ngộ ra. Những tấm hình đó, chỉ có cô, và Shita mới có thôi, nên chuyện này... Quả thật là, Nigi không biết nên thế nào. Rõ là mới vừa hôm qua, cô còn tin tưởng cậu, vì cậu đã giúp cô, cậu vẫn âm thầm quan tâm cô ư? Đường đường chính chính đến với nhau nhưng lại bị xem là ngoại tình. Đứng về phe hai người giờ này, chỉ còn những người fan Fuu chân chính, nhưng không phải hầu hết, cô bạn cùng bàn Nigi, Ayman, và bản thân họ.