Vừa đi, Fuu cứ mãi nhìn vào hộp socola, điều này khiến Nigi thấy hơi ngượng tí “Này, sao anh cứ... nhìn nó mãi vậy?” “Vì nó dễ thương quá!” “Thật chứ!?” “Ừ, mà có cái, em mua ở tiệm nào vậy, bảo họ đi học tiếng anh lại đi, sai ngữ pháp cơ bản rồi nè. Chỗ chữ LOVE thiếu ‘s’ rồi” Như bị châm chọc, Nigi hầm hừ “Anh...Cái này là ghi vậy thì xếp vào nhìn nó đẹp mắt hơn! Với lại, là người ta tự làm đó!” Nhìn hai gò má ửng hồng lên của cô, anh cảm thấy mình cũng bị ngượng lây. Lấy tay che mặt, anh nhỏ giọng “Chết tiệt! Vậy sao nỡ ăn đây.” Cả hai đều cúi mặt đi bên nhau mà không dám nói lời nào, vì ngại quá chứ sao. Một người được tặng món quà Valentine cực dễ thương, và một người được khen và thấy người ấy hạnh phúc, khoảng cách của hai người bây giờ ngày càng khắng khít hơn trước nữa. Đúng vậy, tuy chỉ là những niềm vui nhỏ thôi nhưng cũng đủ để kéo hai trái tim lại gần nhau hơn nữa. Đi ngang một siêu thị nhỏ, Fuu liền kéo tay Nigi vào “Mua tí đồ đi, tối nay mình ăn tiệc!”
Hai người phân công nhau ra, người này đi tắm thì người kia nấu ăn, rồi ngược lại. Không gian bếp nhộn nhịp cả lên khi tiếng cười đùa vui vẻ của cả hai cứ vang lên. Bữa ăn hoành tráng đến rồi, Nigi cùng Fuu ngồi vào bàn và thưởng thức. Trông họ cứ như một đôi vợ chồng trẻ ấy chứ. Người ta thường nói, trai tài gái sắc. Mà ở đây, trai không chỉ tài mà còn có sắc, gái không chỉ sắc mà còn có tài, một sự kết hợp hoàn hảo đến mỹ miều. Dùng xong bữa chính, món tráng miệng được để dành lúc ấy chính là hộp socola của Nigi làm tặng cho Fuu. “Cơ mà…anh không nỡ ăn” “Mà không ăn thì em buồn ấy!” “Khó quá!” Băn khoăn một hồi, Fuu cũng quyết định, ăn một viên “Phải em làm không vậy?” “Chứ còn ai nữa? Sao vậy? Bộ khó ăn lắm à?” “Không phải, ngon hơn anh tưởng nhiều” Nhìn nụ cười ngọt ngào của Fuu, Nigi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Xem ra, kế hoạch quà tặng ngày Valentine của cô thành công rồi.