Nigi sau khi trò chuyện với Ayman, cúp máy và bước ra chỗ bàn ăn. Cô ra vẻ bình thường khi mà các vệt nước mắt đã được lau đi. Ngồi vào bàn, cười nói một cách vui vẻ.
“Bill của quý khách đây ạ!” Anh phục vụ chìa tờ bill được kẹp với một miếng bìa. Joyce xem, rồi kẹp tiền vào trong đó rồi đưa họ. Bữa này, anh bao, xem như là ăn mừng vì hai đứa đã hoàn thành bài thi của mình.
Họ rảo bước ra về, vừa cách được cửa hàng vài mét thì vô tình, mặt chạm mặt. Joyce, Nigi, Fuu và Gin, Shita (chỉ còn thiếu Ayman), giữa dòng người đông đúc trong đêm đô thị đầy náo nhiệt. Họ nhìn nhau, không nói gì, rồi lướt qua nhau. Gin cúi đầu nắm chặt tay Shita trông khi Joyce khẽ liếc mắt nhìn cô, lòng nhói. Hóa ra, chỉ khi anh vừa tức giận với cô đêm đó, thì cô đã bên cạnh cậu ta rồi ư? Người con trai đó... Không nghĩ lung tung nữa, Joyce ra vẻ lạnh lùng trở lại rồi tiếp tục bước đi. Nigi khẽ nhìn anh hai mình, buồn. Rồi cô liếc mắt sang Fuu, cũng giương cao ánh mắt khuôn mặt lạnh lùng, đau.