Ayman từ bên ngoài lao vào với vẻ mặt đầy lo lắng bên cạnh Nigi “Em không sao chứ?” “Em...không sao...” Nigi nhẹ giọng trả lời. Nhìn cơ thể khỏa thân nõn nà của Nigi, Ayman liền tìm trang phục của cô đưa cho cô che vào. Cơ mà...tại sao...cơ thể Nigi vẫn còn khó chịu, bức rức quá. Nhìn Ayman bên cạnh quan tâm cô, mà sao cô lại muốn nhào đến ôm chầm lấy anh. Tuy lý trí đã ngăn lại những hàng động bất khả kháng của bản thân lúc này, nhưng chính cơ thể cô lại rạo rực đến vậy. Lại nữa, nóng quá. “Ayman...anh...tránh xa em ra đi...” Nigi nắm chặt bàn tay, người khẽ run lên vì sắp không thể kìm chế được. “Em sao vậy?” “Em...em không biết nữa...em...nóng lắm...Em...muốn...chuyện đó...” Nigi nói, nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Ayman càng thêm lo lắng, tình trạng này, lẽ nào... Như anh đoán, cô nàng đã bị cho uống thuốc kích dục mất rồi. “Khốn nạn...” Ayman rủa thầm, rồi anh cất to giọng gọi Fuu đang dần mất kiểm soát bởi cơn tức giận của mình ấy “Fuu! Nigi không ổn rồi!” Fuu chợt bừng tỉnh lại, anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ nhắn của mình đang run lên cầm cập. Anh đấm thật mạnh vào bụng của tên Shita kia, rồi bước đến chỗ Nigi.
“Nigi! Sao vậy?” Fuu lớn tiếng hỏi, hai tay anh nắm chặt lấy đôi vai trần của Nigi. Lúc này, trước mặt cô, là sự hiện diện của người cô yêu, là người cô đã không còn ngần ngại khi trao cho anh tấm thân của một thiếu nữ chỉ mới tròn tuổi trăng xanh. Cô ôm chầm lấy anh, nức nở “Em...khó chịu lắm...Toàn thân nóng rực cả lên...Em...Em muốn...” Nghe tiếng khóc của Nigi mà tim Fuu như thắt lại. Ayman giận dữ đi lại chỗ Shita đang ôm bụng vì đau ấy, tiếp tục cho cậu chịu trận, để sự riêng tư cho cặp đôi Fuu và Nigi. Fuu ôm lấy eo Nigi, sự ấm ức trong anh vẫn không nguôi nổi. Nigi như không thể kiềm chế được nữa rồi, cô chủ động hôn anh, rồi sờ soạng lấy cơ thể anh. Fuu không nói gì, ngồi yên đấy.