“Thì, cô ấy tên là...” Joyce trông nghiêm túc hơn trông khi cặp đôi trước mặt cứ đăm đăm chăm chú im lặng chờ đợi cái điểm mấu chốt của câu. “Là...Gin” “Ahhhhh biết tên chị dâu rồi nha! Tên là...Gin ah...” Giọng nói mừng rỡ của Nigi từ từ nhỏ lại và trầm xuống. Cô không nghe lầm chứ? Nigi quay sang nhìn Fuu, anh cũng bất động không kém. Gương mặt Fuu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng ấy, nhưng đôi mắt lại nhìn mãi về phía Joyce, anh thật sự cũng quá bất ngờ. Joyce vừa mới công bố tên người tình đang cưa cẩm ra, trông lòng cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn nên không để ý tâm trạng của hai đứa em mình, anh tiếp tục “Nghe nói năm nay cô ấy học lớp 12, chuẩn bị thi đại học, bảo là ngoại thương, chắc là học giỏi lắm. À, ngoài ra anh còn gặp cậu bạn của hai đứa nữa, cậu Ayman lai lai ấy! Hình như cậu ta cũng biết Gin, mà cậu ta toàn nói những chuyện kì...” Joyce chợt ngưng lại khi phát hiện có điều bất thường trên khuôn trăng Nigi “Nè, sao vậy?” Nigi lắc lắc đầu “Uầy, có gì đâu!” rồi cô cười “Mà anh gặp Ayman luôn rồi nhỉ, trùng hợp thật! Anh ấy tốt với em lắm đấy!” Nigi vừa dứt câu nói tốt về Ayman, Fuu liền đưa mắt nhìn cô. Dù trong lòng không muốn bộc lộ ra, nhưng Fuu vẫn cảm thấy...Vì anh biết, tình cảm Ayman dành cho Nigi, không phải là bình thường.
“Mà, anh bảo Ayman nói gì?” Nigi thắc mắc vì câu nói đứt quãng hồi nãy của Joyce. “À ừm, cậu ta bảo gì mà đại loại nếu như phải chọn giữa em gái và Gin thì lựa chọn của anh là...” Nghe tới đây, cả Nigi và Fuu đều hiểu ý Ayman. Một sự trùng hợp quá đáng. Nigi cố tỏ ra vui vẻ, cô lại cười “Em cũng không hiểu nữa, haha. Thôi em về ngủ trước, anh ngủ sớm đi” “Ừ”. Nói rồi, Nigi cùng Fuu bước về phòng. Joyce tuy không nói ra, nhưng anh cảm nhận được, cái gì đó, khúc mắc ở đây. Tại sao Nigi lại phải giả vờ như vậy, mà, sự lạnh nhạt của cậu Fuu kia nữa, rồi câu nói kia, rốt cuộc là sao?