Ngày tiếp theo. Hôm nay là tới lượt Joyce với Fuu nấu bữa tối. Tranh thủ lúc Nigi còn đang ngồi học bài trên phòng, Joyce bắt lời “Nào nói đi”. Trông Joyce đúng thật sự là đã rất chuẩn bị tinh thần và rất nghiêm túc trông việc này. Fuu thở dài, “Cô Gin đó, là bạn từ thuở nhỏ của tôi.” Chỉ nghe một câu, Joyce đã dần hình dung ra được sự việc rồi. Chỉ là anh không biết, chắc chắn có phải là vậy không. Anh im lặng, chăm chú lắng nghe. “Với tôi, cô ấy chỉ là bạn, nhưng với cô ấy thì,...” Fuu dường như không biết nói tiếp như thế nào. Thấy Fuu ngừng, Joyce mới chen vào “Ừm, nên cô ấy là tình địch của Nigi? Trùng hợp ấy chứ.” “Gin ấy, không chấp nhận chúng tôi quen nhau” “Rồi sao nữa?” Trước câu hỏi của Joyce, Fuu nín lặng. Mặc dù biết rằng anh ta đã sẵn sàng, mặc dù bản thân đã chuẩn bị, nhưng, Fuu vẫn cảm thấy thật khó khăn để kể lại cái kỉ niệm đau buồn ấy. Joyce mà biết, Gin đã làm gì với Nigi, nó tệ thế nào, chắc anh sẽ nổi điên lên mất. Nếu anh mà tìm đến Gin, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi đại học của cô, thật là...sao lại rắc rối thế này. Fuu đành “Cô ấy không có cảm tình tốt với Nigi thôi” “Vậy thôi à?” “Ừm” “Thế mà tưởng” Fuu không phản ứng gì trước câu nói của Joyce.
Xong bữa cơm, Nigi và Fuu lại tiếp tục học hành. Joyce thì, lại đến quán Bar. Nếu chỉ đơn giản là như Fuu kể thôi, thì anh có thể hoàn toàn hóa giải được sự mâu thuẫn giữa hai cô nàng mà mình yêu mến. Nhưng, tại sao vẫn còn mông lung quá. Liệu mọi chuyện có như thế thôi không? Anh cố tin lời Fuu nói, chỉ vậy thôi.