Fuu nằm dài trên sân thượng, cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng sao khó quá. Hình ảnh của Nigi cứ hiện lên trong đầu anh mãi thôi, nhưng, không chỉ có Nigi, mà bên cạnh đó, còn có Ayman. Tức tối, anh đấm một cú thật mạnh lên sàn, thở hồng hộc “Chết tiệt!”. Chợt, có tiếng con trai vang lên “Hóa ra đây là chỗ để cậu cúp à?” Giật mình, Fuu ngồi dậy để xem người vừa nói ấy là ai. Nhận ra người trước mặt anh là Ayman, Fuu liền cười khẩy “Đúng là lớp trưởng đại nhân có khác. Cậu lên đây làm gì đây?” “Tôi đến, để nói chuyện về Nigi.”
Nhắc đến Nigi, lòng Fuu lại cồn cào. Fuu đưa đôi mắt đau buồn hướng về phía bầu trời xa xăm “Cậu lại muốn gì nữa đây, có được cô ta rồi thì quay lại đả kích tôi à? Xin lỗi, tôi không hứng thú về hai người đâu.” Ayman cảm thấy kì lạ, cậu ta đang nói gì thế kia, như thế này, chắc là có hiểu lầm gì rồi “Này, cậu nói thế là sao? Tôi và Nigi...”, chưa kịp dứt câu, Fuu đã nắm lấy cổ áo anh “Còn giả vờ ngây thơ nữa hả!? Chính mắt tao đã thấy, mày chở cô ấy về, bằng chiếc xe hơi sang trọng nhà mày ấy! Chẳng biết mày từ đâu ra có thể quyến rũ được cô ấy, nhưng tất cả cũng tại...”. Bất ngờ, Ayman khẽ lấy ngón tay trỏ của mình chạm vào môi Fuu, ngăn không cho anh nói tiếp suy nghĩ của mình. Vẫn giữ thái độ bình tĩnh ấy, Ayman lên tiếng “Hình như cậu hiểu lầm tôi rồi. Chúng tôi chỉ là bạn. Còn cậu với Gin là quan hệ gì?” “Tất nhiên là bạn!” “Thế sao ngày hôm đó hai người lại ôm hôn nhau?” Nghe tới đây, Fuu im bặt, chẳng biết phải nói thế nào. Anh hạ cánh tay của mình dần xuống, buông lỏng cổ áo Ayman ra. “Tối nay hẹn cậu ở Bar trên đường Goshi, không đến, thì tôi sẽ cướp Nigi của cậu đấy.”