“Ơ...” Nigi bất ngờ khi đúng lúc thấy anh mình cũng đang tính ra ngoài “Anh hai”. Bỏ tay vào trong túi quần, Joyce nghiêm giọng “Hai bây mới đi đâu về đấy?” “Hẹn hò” Fuu trả lời cọc lóc rồi bước thẳng vào nhà. “Này cậu, tôi lớn hơn cậu đấy nhé” Joyce liếc Fuu một cái rồi quay mặt sang nói chuyện với Nigi “Đi chơi đêm hôm mới về” “Mới giờ mà khuya à?” “Con nít con nôi” “Em lớn rồi!” “Chả biết bao giờ mới trưởng thành” Chọc em gái mình xong, anh liền bước ra khỏi cửa. “Đi đâu đấy ông già?” “Buy some food” “Em có mua tokbokki này!” Hai anh em nhà này có một sở thích là cực thích ăn tokbokki – bánh gạo với phô mai và nước sốt cay. Nuốt cơn thèm vào bên trong, Joyce vẫn giữ dáng vẻ đàn ông trưởng thành của mình bước vào trong nhà rồi đi thẳng vào bếp. Cô em gái cũng nhanh chạy theo phía sau.
Nhìn hai anh em nhà này ăn tokbokki một cách vô cùng ngon miệng, cách thưởng thức món ăn yêu thích cũng giống nhau. “Cho em cái trứng” “No!” “Cho em đi!” “Shut up!” Ăn một hồi “Hey, Share me your sausages” “No!” “Give me!” “Noooo” Trong suốt bữa ăn, Fuu là người trầm lặng nhất. Nhìn hai người họ xin xỏ rồi giành giựt nhau, anh chẳng nói nên lời. Đúng là...