"Nếu như cô cần tiền, tôi có thể giúp cô."
"Tiền? Anh cho rằng tôi cần tiền sao?Thật là chuyện buồn cười!" Lệ Tây Á cười châm chọc.
"Xin lỗi, tôi không thể giúp cô." Lưu Vân Thiên nói xong, liền cúp điện thoại. Đề nghị lần trước của Lệ Tây Á vẫn còn in sâu trong đầu anh ta, anh ta làm sao có thể vì tình cảm cá nhân của mình mà tổn thương người vô tội như Liêu Phàm.
Đang muốn đi ra phòng vệ sinh, điện thoại của Lệ Tây Á lại điên cuồng vang lên.
"Vân Thiên, nếu như không muốn nhìn người phụ nữ đáng thương của anh bị thương, anh cứ cúp điện thoại." Lời nói này của Lệ Tây Á tràn đầy âm trầm khiến sống lưng của Lưu Vân Thiên lạnh cả người. Anh ta biết Lệ Tây Á là đệ nhất sát thủ, ngay cả tổng giám đốc cũng phải kiêng kỵ cô ta, vì e sợ cho tiểu Khả Nhi gặp chuyện không may nên đã an bài hộ vệ bên cạnh cô. Nhưng nếu cô ta muốn thương tổn Liêu Phàm, chuyện này quả thật dễ như trở bàn tay.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể trầm giọng hỏi: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
"Rất đơn giản, đem người phụ nữ đáng thương của anh cho tôi mượn một ngày tất cả đều vui vẻ, không ai bị thương." Lệ Tây Á uy hiếp mà cười lạnh.
"Không cho cô động vào cô ấy!" Lưu Vân Thiên tức giận rống to. Anh ta mặc dù không thương Liêu Phàm, nhưng cô dịu dàng nhã nhặn đối với anh, anh ta không muốn tổn thương cô, thật rất không muốn.
Cô cùng mình đều giống nhau, đều bị người mình yêu tổn thương, bản thân anh không cách nào có được tình yêu của tiểu Khả Nhi, nên muốn đền bù phần tiếc nuối ở trên người Liêu Phàm. Cho dù anh không thương cô, nhưng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
"Anh không phải là sợ tôi giết cô ta chứ?" Lệ Tây Á ác ý cười lạnh.
"Lệ Tây Á! Tại sao nhất định phải làm cho mọi người bị thương cô mới cam tâm?" Lưu Vân Thiên chán nản ngồi trên ghế, xoa trán của mình.
"Bởi vì bọn họ làm tổn thương tôi!" Lệ Tây Á ác độc nói, âm thanh của cô ta lộ ra vẻ oán hận lạnh lẽo, "Nếu như không phải là Lâm Khả Nhi, tất cả kế hoạch của tôi sẽ thành công, tôi sớm đã là phu nhân của tổng giám đốc Đường thị, làm sao có thể trở thành một kẻ tù tội? Tôi muốn trả thù! Vân Thiên, chẳng lẽ lòng của anh không khổ sở sao? Thấy Đường Chá cùng Khả Nhi thân mật, tôi không tin anh không ghen tỵ? Anh có tưởng tượng người trong lòng của anh nằm ở dưới thân Đường Chá bộ dáng yêu kiều như thế nào không? Anh thật có thể chịu được sao?"
"Không được nói nữa!" Lưu Vân Thiên khổ sở gầm nhẹ, anh ta không thể chịu được, anh ta thật sự không thể chịu được. Mỗi ngày thấy tổng giám đốc cùng tiểu Khả Nhi thân mật đi chung với nhau, anh ta sắp điên. Nếu không phải ý chí kiên định, anh ta sớm đã tiến lên đánh tổng giám đốc.
Anh ta không chịu nổi trên môi tiểu Khả Nhi đỏ tươi, không chịu nổi trên cổ cô có vết hôn màu đỏ tím, không chịu nổi từ phòng làm việc tổng giám đốc phát ra âm thanh rên rỉ.
Nhưng anh ta phải làm thế nào đây? Tiểu Khả Nhi là của tổng giám đốc, cô cho tới bây giờ cũng không thuộc về anh ta.
"Anh sẽ khổ sở sao? Vậy tại sao không cùng tôi hợp tác? Cùng tôi hợp tác, anh có thể có được Lâm Khả Nhi. Vân Thiên, anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ! Lại nói chỉ cho tôi mượn cô bạn gái đáng thương dùng một chút, dùng xong sẽ trả lại cho anh, ai cũng không bị thương." Lệ Tây Á lợi dỗ, muốn công phá phòng tuyến đạo đức của Lưu Vân Thiên.
"Không được nói nữa! Không được nói!" Lưu Vân Thiên khổ sở ném điện thoại di động vào gương trang điểm, mặc cho điện thoại và kiếng đều bể , thủy tinh rơi trên đất kèm theo một tiếng vang lớn.
Lưu Vân Thiên vùi mặt vào giữa gối, tận trong đáy lòng anh ta có một con quỷ dữ tợn, ma quỷ bị Lệ Tây Á kêu tỉnh muốn xông ra ngoài.
"Vân Thiên, sao vậy?" Liêu Phàm hốt hoảng vọt vào phòng vệ sinh, khi cô thấy đầy đất thủy tinh thì kinh hoảng ôm lấy Lưu Vân Thiên.
Lưu Vân Thiên cắn răng kéo ra một trấn an cười, ngẩng đầu đối với Liêu Phàm nói: "Không có việc gì, tay anh bị trơn không cẩn thận đụng vào gương, thiếu chút nữa phá bỏ cánh tay này rồi."
"Em xem một chút." Liêu Phàm quan tâm kéo cánh tay Lưu Vân Thiên, cẩn thận quan sát, phát hiện phía trên kia xác thực có một vết đỏ nhuốm máu, nước mắt của cô lập tức rơi xuống:"Thiên, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Lưu Vân Thiên kéo Liêu Phàm vào trong ngực, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mì: "Phàm, anh thật sự không sao, đừng khóc."
Liêu Phàm cảm động ôm chặt thân thể anh ta, cùng anh trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng: "Thiên, em yêu anh."
Lưu Vân Thiên ôm lấy Liêu Phàm vào trong ngực, trầm giọng nói: "Phàm, không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
Liêu Phàm nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực ấm áp của Lưu Vân Thiên, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Nhìn Liêu Phàm ngủ say, Lưu Vân Thiên lâm vào mớ suy nghĩ khổ sở, suốt đêm không chợp mắ.
Ở dưới sự bảo vệ Đường Chá, liên tiếp mấy ngày, Lệ Tây Á cũng không được như ý.
Ngày hôm đó, Lâm Khả Nhi đang dựa vào trong ngực Đường Chá, hai người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi. Lâm Khả Nhi trong tay cầm một đại túi khoai tây chiên, cô cười trộm leo lên thân thể Đường Chá, đem vật cầm trong tay khoai tây chiên nhét vào trong miệng Đường Chá.
Đang trầm tư Đường Chá đột nhiên bị nhồi thức ăn, trong lúc nhất thời sửng sốt.
Lâm Khả Nhi phe phẩy đầu nhỏ, cười mị hoặc hỏi: "Anh Chá, ăn ngon không?"
Đường Chá cố gắng đem khoai tây chiên nuốt xuống, cười nhạt xoa xoa đầu tiểu Khả Nhi: "Vật nhỏ, em làm như anh Chá là đứa nhỏ ba tuổi? Cho anh ăn cái này sao?"
"Chỉ cần đồ ăn ngon, ba tuổi cùng ba mươi tuổi khác nhau ở chỗ nào sao?" Lâm Khả Nhi cười đùa hỏi.
Đường Chá nghiêng đầu một chút, sau đó cười nhạt mà nói nói: "Lời nói này có chút đạo lý."
"Vốn chính là thế mà!" Lâm Khả Nhi đem sải chân đến hai bên Đường Chá, giơ tay cầm khoai tây chiên, đưa đến miệng Đường Chá, "Đồ ngon phải cùng người yêu chia sẻ. Anh Chá ăn nữa đi."
Đường Chá tránh miếng khoai tây chiên trong tay Lâm Khả Nhi, ngậm bàn tay nhỏ bé của cô: "Anh không muốn ăn khoai tây chiên, anh muốn ăn em!"
Lâm Khả Nhi xấu hổ nhảy xuống đất, nghịch ngợm thoát đi: "Em mới không cần bị anh ăn!"
"Tối nay anh ăn hết em." Đường Chá từng bước một tiến tới gần Lâm Khả Nhi, bàn tay của anh ôm eo nhỏ của cô vào lòng, môi nóng rực muốn dán lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp này thì một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Đường Chá thất bại buông Lâm Khả Nhi ra, không biết là ai không thức thời như thế... ảo não không thôi.