Anh bị Lâm Vũ Mặc một cước đá ngã lăn trên mặt đất, chân ông giẫm trên bụng Đường Chá, vẻ hung ác chất vấn: "Đường Chá, rốt cuộc ngươi có đáp ứng cưới Khả Nhi hay không?"
"Không cưới!", Đường Chá ngước đôi mắt tràn ngập ảo não lên, kiên định nói.
"Khốn nạn!", Lâm Vũ Mặc vung tay đấm lên người Đường Chá.
Lúc Đường Chá lãnh trọn một quyền trên gương mặt tuấn tú, Lâm Khả Nhi mình bọc một cái mền nhảy xuống giường. Cô đứng chắn trước mặt Đường Chá, nói với Lâm Vũ Mặc: "Cha, không được đánh người yêu của con!".
"Khả Nhi, tránh ra!", Lâm Vũ Mặc giơ nắm đấm lên, tức giận gầm nhẹ.
"Không được! Cha, cha không thấy Cha thúc thúc không đánh trả sao? Cha thật nhẫn tâm mà, đánh Chá thúc thúc thành ra như vậy!", Lâm Khả Nhi dẩu môi kháng nghị.
"Cha nhẫn tâm ư, hắn ta ăn sạch con xong còn muốn phủi tay, cha đánh hắn như vậy là còn nhẹ!", Lâm Vũ Mặc hừ lạnh, khinh thường nói.
"Khả Nhi không cho cha đánh Chá thúc thúc", Lâm Khả Nhi giơ cả hai tay ra, bảo vệ Đường Chá.
"Đường Chá, là đàn ông sao phải nhờ đến phụ nữ bảo vệ", Lâm Vũ Mặc vung tay, uy hiếp Đường Chá.
Đường Chá từ trên mặt đứng dậy, đẩy Lâm Khả Nhi ra phía sau bảo vệ: "Khả Nhi, đây là việc của ta với cha con, con không cần nhúng tay vào".
Anh chưa nói xong thì Lâm Vũ Mặc đã xông tới, đánh một quyền lên ngực anh.
Đường Chá chịu một quyền này, có một chút đau, nhưng không rên lên một tiếng, lại đứng thẳng người lên.
Lúc Lâm Vũ Mặc đánh quyền thứ hai tới, Đường Chá chỉ khẽ nghiêng người đã tránh được nắm đấm của ông.
"Họ Đường kia, xem ngươi tránh được mấy lần", Lâm Vũ Mặc thu hồi nắm đấm, tà mị cười với Đường Chá.
"Đa tạ", Đường Chá khách khí đáp lễ.
"Không đánh anh đến gãy răng tôi không phải là Lâm Vũ Mặc, Lâm Vũ Mặc tức giận cười lạnh.
Đột nhiên, ông hét lên một tiếng, phóng tới Đường Chá.
Lần này ông không trêu tức nữa, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, mỗi một quyền đánh tới Đường Chá đều rất mạnh. Đường Chá chỉ thủ chứ không tấn công, trên người đã bị Lâm Vũ Mặc đánh trúng vài quyền, khuôn mặt cũng đầy vết xanh tím.
Trong lúc Lâm Vũ Mặc nhấc chân muốn đá Đường Chá, Lâm Khả Nhi bỗng vọt tới giữa hai người, đẩy Đường Chá ra phía sau, ngang ngược rống lên với Lâm Vũ Mặc: "Cha quá đáng, cha muốn đánh người yêu con thành tàn phế sao?".
"Người yêu con? Hắn ta có thừa nhận là người yêu con không? Đồ hèn nhát dám làm mà không dám chịu!", Lâm Vũ Mặc bình tĩnh nói.
"Chá thúc thúc không phải là người hèn nhát. Chá thúc thúc sẽ lấy Khả Nhi mà. Chá thúc thúc, người nói xem có đúng không?", Lâm Khả Nhi kiêu ngạo quay đầu lại, nhíu mày nói với Đường Chá.
"Khả Nhi, con muốn cái gì Chá thúc thúc đều bồi thường cho con, trừ việc kết hôn", Đường Chá áy náy nhìn Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi không thể tin được, chớp chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp chớp mắt vài lần nữa, nhưng thấy Chá thúc thúc vẫn lạnh lùng như cũ đứng mặt cô.
"Chá thúc thúc, vì sao vậy? Khả Nhi không tốt sao? Sao đêm hôm qua người không có vẻ mặt này, Khả Nhi có thể cảm thấy được nhiệt huyết và kích động của người á", Lâm Khả Nhi không tin ngẩng đầu lên nói khiến Đường Chá suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
Đường Chá không ngừng ho khan: "Khả Nhi, con biết rõ đấy là sai lầm mà, không nên ép buộc ta".
"Đường Chá, tên khốn khiếp này! Chẳng lẽ Khả Nhi của tôi bị anh ăn sạch rồi không chịu trách nhiệm sao?", Lâm Vũ Mặc tức giận vung quyền lên đánh vào mặt Đường Chá khiến máu tươi từ miệng anh tràn ra.
Lâm Khả Nhi tức giận nhào tới ngực cha, vung quả đấm nhỏ lên đánh: "Cha quá đáng, sao cha đánh người yêu con".
Lâm Vũ Mặc bị Khả Nhi chọc giận, đẩy cô ngã nhào xuống đất, phẫn nộ nói: "Cha thật sự yêu thương con! Con đã thích hắn như vậy thì hãy ở lại cùng hắn đi, không được về Lâm gia nữa! Lâm Vũ Mặc ta coi như không có đứa gái như ngươi nữa! Tình cha con của chúng ta kết thúc ở đây".
Nói xong, Lâm Vũ Mặc không đợi mọi người kịp phản ứng đã lao ra khỏi Đường trạch.
"Mặc!", Tần Phong lo lắng đuổi theo chồng mình.
Trước khi chạy ra cửa, Tần Phong quay đầu lại nói với con gái: "Khả Nhi, chuyện cha con đã quyết định, mẹ không thể thay đổi được, tạm thời con đừng về nhà nữa, mẹ xin lỗi, chuyện này mẹ không thể giúp con được".
Nói xong, Tần Phong lập tức chạy đi khuất bóng.
Lâm Khả Nhi ngồi bệt dưới đất, vừa rớt nước mắt vừa uất ức nói: "Cha quá đáng! Cha quá đáng quá! Cha nhẫn tâm cùng Khả Nhi đoạn tuyệt quan hệ! Cha đã biết Chá thúc thúc không muốn cưới Khả Nhi, cha bảo con phải đến nơi nào bây giờ?".
Nước mắt của Lâm Khả Nhi khiến tim Đường Chá đau nhói, anh tiến lên phía trước vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên giường: "Khả Nhi, Chá thúc thúc chỉ nói không thể cưới con, chứ không nói muốn đuổi con đi. Đường trạch là nhà của con, con cứ yên tâm mà ở đây".
"Chá thúc thúc!", Lâm Khả Nhi đột nhiên bổ nhào vào lòng Đường Chá khóc rống lên: "Cha không cần Khả Nhi nữa! Khả Nhi thấy khó chịu quá".
Đường Chá vừa vỗ nhẹ lên lưng cô, vừa nhẹ nhàng trấn an: "Khả Nhi ngoan, không cần đau lòng, sớm muộn gì cha con cũng sẽ thông suốt. Cha con yêu con như vậy, sao có thể không cần con chứ?".
Nghe Đường Chá nói, ngược lại Lâm Khả Nhi còn khóc to hơn: "Người cũng không yêu người ta, không cần Khả Nhi nữa? Chẳng có ai yêu thương người ta cả, chẳng ai cần người ta nữa".
"Ai nói? Chá thúc thúc yêu con mà!", Đường Chá kích động nói. Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Nhi ánh lên vẻ vui mừng, kinh ngạc, anh lập tức hối hận trách mình quá kích động.
"Thật không? Người vẫn yêu Khả Nhi sao?", Lâm Khả Nhi cười duyên ôm chặt lấy anh, khiến cho cơ thể hai người dán vào nhau.
Giữa hai người chỉ có một cái mền ngăn cách, Lâm Khả Nhi chỉ nhẹ nhàng động một hai cái đã kích thích nhiệt tình trong cơ thể Đường Chá.
Anh đột nhiên buông Lâm Khả Nhi ra khiến cho cô ngã lăn xuống giường.
"Á!", Lâm Khả Nhi cau mày, dẩu dẩu đôi môi hồng không ngừng la đau: "Đau quá".
Đường Chá cảm thấy mình thật có lỗi, quan tâm hỏi: "Khả Nhi, đau ở đâu?".
Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nói: "Cả người đều đau hết á, nhất là ở phía dưới càng đau".
Nghe Lâm Khả Nhi nói xong, Đường Chá lại đỏ bừng mặt lên, nắm chặt quả đấm nói: "Ai cho con dám tính kế ta? Rốt cuộc đã nếm đủ đau khổ chưa?".
Lâm Khả Nhi tràn ngập nước mắt gật gật đầu: "Ai mà biết làm việc đó lại đau như vậy? Chá thúc thúc, đau chết mất, người ta phải làm sao bây giờ? Đau đến chết đi được".
"Con chờ ta một chút". Đường Chá vội mặc quần dài vào, áo sơmi cầm trong tay cũng chưa kịp mặc chạy ra khỏi phòng ngủ.