"Con dám nói dối!', Đường Chá giơ tay lên, đánh mạnh vào mông Lâm Khả Nhi.
"Chá thúc thúc là người xấu! Người đã nói không đánh người ta nữa mà!", Lâm Khả Nhi uất ức gào lên.
"Bởi vì con không nghe lời!", Đường Chá giơ tay lên một lần nữa đánh vào mông cô.
"Nói mau, con mau nói sẽ không dám nửa đêm lén lút ra khỏi nhà nữa", Đường Chá cáu kỉnh yêu cầu.
"Người ta không nghe lời người nữa!", Lâm Khả Nhi tức giận nhảy từ trên đùi anh xuống, che cái mông bị đánh đau, sôi máu quát, "Chá thúc thúc không thương Khả Nhi, sau này người ta không để ý đến người nữa".
Nói xong, cô quay người chạy ra ngoài.
Nước mắt ấm ức trong nháy mắt lăn xuống má.
Đêm nay rốt cuộc cô vì ai mà vất vả a? Ai ngờ về đến nhà lại bị Chá thúc thúc đánh đòn.
Cô không bao giờ quan tâm đến chuyện của Chá thúc thúc nữa.
Cô muốn cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt!
Lâm Khả Nhi khóc lóc lao ra khỏi phòng mình.
Nhìn nước mắt lăn trên má Lâm Khả Nhi, gương mặt Đường Chá thoáng hiện lên nét đau xót. Anh sải bước đuổi theo, một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi vào trong ngực, xiết thật chặt: "Bé con tinh nghịch, không được rời khỏi thúc thúc! Con có biết lúc không nhìn thấy con thúc thúc đã sợ như thế nào không? Con có biết thúc thúc cả đêm nay đã lo lắng như thế nào không? Thúc thúc còn tưởng con bị người xấu bắt đi, phái người đi tìm con khắp nơi, không ngờ con lại cùng người đàn ông khác đi chơi đùa. Con đúng là đồ bại hoại vô lương tâm!"
"Chá thúc thúc đang lo lắng cho Khả Nhi sao?" Lâm Khả Nhi quên cả cái mông bị đau, khuôn mặt ngập nước quay người lại, kinh ngạc nhìn vẻ đau thương của Đường Chá.
"Con bây giờ mới biết! Con đúng là đồ vô lương tâm! Thúc thúc cả đêm không ngủ, lo lắng ở trong phòng chờ con, mà con ngay cả một lời nói thật cũng không cho thúc thúc biết", Đường Chá tức giận gầm nhẹ.
Thấy Đường Chá bất mãn kháng nghị, tức giận trong lòng cô lập tức biến mất. Thì ra Chá thúc thúc lo cho cô như vậy, cô cảm thấy thật cao hứng.
Cô nghịch ngợm níu cổ anh, ngây thơ hỏi: "Chá thúc thúc, người lo lắng cho người ta à, có phải người có chút chút yêu người ta hay không?"
Đường Chá bị lời nói đột ngột của Lâm Khả Nhi làm cho lúng túng, mặt anh trở nên tái đi rồi lai chuyển sang đỏ, trên gương mặt lãnh tuấn lại đỏ ửng lên.
"Chá thúc thúc, người mau nói cho người ta biết đi!", Lâm Khả Nhi không chịu bỏ qua giãy dụa trong lòng Đường Chá, cô tràn ngập mùi hoa sơn chi, xinh đẹp nở rộ trong lòng anh khiến tâm trí anh rối loạn.
Mặt anh càng lúc càng đỏ, anh ngượng ngập giơ tay vuốt mũi mình, lúng túng nói: "Chá thúc thúc lúc nào cũng là người hiểu rõ con nhất, con còn không biết sao?"
Lâm Khả Nhi lắc lắc ngón tay Đường Chá, nghịch ngợm cười xấu xa: "Chá thúc thúc không ngoan, Khả Nhi không muốn nghe câu dài như vậy. Chá thúc thúc, Khả Nhi chỉ muốn nghe người nói ba chữ thôi, người mau nói đi!"
"Ba chữ nào? Chá thúc thúc không biết!", không biết anh không hiểu thật hay giả bộ ngu ngơ, giương đôi mắt tuấn lãng nhìn thẳng vào Lâm Khả Nhi.
"Chá thúc thúc đáng ghét!", Lâm Khả Nhi không cam lòng giơ tay ra đấm vào ngực Đường Chá, nhưng ngực anh cứng như sắt chỉ hại cô đau tay mà thôi
Nhìn bộ dạng kêu đau đáng yêu của Lâm Khả Nhi, Đường Chá nở nụ cười nắm lấy tay cô ôm trọn trong lòng bàn tay anh, khẽ hôn lên bàn tay nhỏ bé đang đỏ lên vì đau vì cô.
"Bé con nghịch ngợm, còn đau không?", anh đột nhiên dịu dàng hỏi.
Lâm Khả Nhi tức giận trợn trừng mắt nhìn anh: "Sau da thịt lại cứng như vậy làm cái gì hả?"
"Chẳng lẽ con muốn người yêu con yếu như một con sên sao?", Đường Chá dịu dàng nhìn Lâm Khả Nhi cười.
"Người yêu của người ta?", Lâm Khả Nhi kinh ngạc nhìn Đường Chá, không tin được vào tai mình, đây là cách Chá thúc thúc hứa hẹn sao? Rốt cuộc anh đã thừa nhận anh là người đàn ông của cô sao?
"Chá thúc thúc, người là người yêu của người ta sao?", Lâm Khả Nhi không dám tin hỏi khẽ.
Đường Chá cười cười không nói, dùng đôi tay ôm thật chặt quanh hông cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Lâm Khả Nhi vui sướng nâng khuân mặt tuấn tú của anh lên, năn nỉ anh: "Chá thúc thúc, người nói ba chữ kia đi mà!"
"je t'aime!" (tiếng Pháp: ta yêu ngươi ) anh dán sát vào tai cô, thâm tình thốt lên mấy chữ.
Lâm Khả Nhi vô cùng kích động nhào vào ngực Đường Chá, dùng đôi môi nóng bỏng của mình in lên đôi môi gợi cảm của anh một nụ hôn: "je t'aime!"
Đường Chá không ngờ được Lâm Khả Nhi sẽ bổ nhào về phía trước, không đề phòng bị ngã ngửa ra phía sau, hai người ngã thẳng xuống giường, Cả người cô đè lên lồng ngực cường tráng của anh.
Bị Lâm Khả Nhi đè ở phía trên, Đường Chá chỉ cảm thấy hơi thở tràn ngập mùi hoa sơn chi của cô thấm vào tim, mùi hương quyến rũ của cô khiến anh trầm mê.
Cánh môi đỏ mọng của cô mơn man trên môi anh, cảm xúc tốt đẹp đó khiến anh nghĩ tới cái đêm điên cuồng kia, nhớ lại hình ảnh dây dưa kịch liệt của hai người lập tức làm anh thở dốc.
Không chịu được Lâm Khả Nhi ma sát, Đường Chá lật người, đem cô đè xuống dưới thân. Đôi môi nóng bỏng phủ lên môi cô.
Kích cuồng triền miên.
Quấn quýt mê say, tình như mộng.
Lâm Khả Nhi trầm mê trong nụ hôn sâu của anh, bàn tay nhỏ bé của cô bò lên trước ngực anh, chui vào trong cổ áo, rụt rè vuốt ve bộ ngực rắn chắc của anh.
Đường Chá không chịu nổi gầm nhẹ một tiếng, cắn mút cái miệng nhỏ nhắn của cô. Bàn tay anh nóng bỏng dịu dàng vuốt ve khắp người cô.
"Ừm... Chá thúc thúc...", Khả Nhi không kiềm chế được ưỡn người lên, nương theo ve vuốt của anh.
Bàn tay anh vuốt ve theo lưng cô từ từ xuống dưới, khi đặt tay lên eo cô, đột nhiên bị hù dọa đến giật nảy mình.
Đây là cái gì?
Quên cả hôn, Đường Chá sững sỡ chết đứng.
Nếu anh đoán không sai, ở bên hông cô có giấu một khẩu súng lục. Nửa đêm nửa hôm, cô mang súng lục ra ngoài làm cái gì?
Anh kinh ngạc ngồi dậy, tháo khẩu súng bên hông cô ra, lạnh lùng hỏi: "Khả Nhi, đây là cái gì?"
"Đây là súng lục", Lâm Khả Nhi luống cuống nhìn Đường Chá, anh lạnh lùng khiến cô sợ hãi.
Đường Chá kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống ghế hỏi: "Nói mau, rốt cuộc là tối nay con đã đi đâu, làm cái gì hả?"