Ngồi lên máy bay, bọn họ bay thẳng tới nước B.
Thời điểm bọn họ đến nơi, bầu trời ở nước ngoài có chút u ám. Ở ngoài cửa chi nhánh công ty, rất nhiều công nhân đang tụ tập tại quảng trường trước cửa thị uy, nhao nhao yêu cầu phát lại tiền lương tháng trước còn thiếu.
Lâm Khả Nhi mặc một bộ y phục trông rất thục nữ, ưỡn ngực, mang theo Lưu Vân Thiên đi tới trước mặt đám người kia. Khuôn mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, hướng về phía đám người dùng ngôn ngữ nước B thương lượng: "Các cô các chú, mọi người yên tâm một chút chớ nóng vội, tiền lương mà mọi người muốn sẽ được phân phát cho mọi người. Tôi là đại diện do Tổng Công Ty phái tới, tôi cùng trợ lý Lưu đây chính là đặc biệt tới để giải quyết vấn đề này cho mọi người. Xế chiều hôm nay, tiền lương sẽ được phát đến tay các cô các chú."
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi hoài nghi hỏi: "Cô chỉ là một đứa trẻ, có thể làm chủ chuyện này sao? Tôi mới không tin."
"Ta nếu đã tới thì có thể giải quyết được. Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lâm thị lớn mạnh nằm trong Top 50thế giới, nếu như Đường thị vô lực phát bổ sung lương, tập đoàn Lâm thị tôi cũng có khả năng giải quyết vấn đề của mọi người. Huống chi Đường thị tiền bạc đầy đủ, căn bản không tồn tại bất cứ vấn đề gì." Lâm Khả Nhi vỗ ngực một cái, bảo đảm với mọi người.
" Tập đoàn Lâm thị? Tập đoàn Lâm thị nổi tiếng thế giới kia sao?" Đám người sau khi nghe lời nói của Lâm Khả Nhi mới dần dần bình tĩnh lại. Có tập đoàn Lâm thị làm hậu thuẫn, bọn họ liền không sợ nữa.
"Tôi cùng trợ lý Lưu sẽ giúp đỡ kế toán viên của chi nhánh công ty đối chiếu xem xét các hạng mục trong sổ kế toán một chút, buổi chiều nhất định phát tiền lương đến tay mọi người." Biểu tình thoải mái của Lâm Khả Nhi mang lại tác dụng trấn tĩnh cho mọi người. Đám người sau khi nghe cô nói xong, dần dần tản đi.
Trải qua thẩm tra đối chiếu cho tới trưa, buổi chiều tiền lương đúng hạn được phát đến công nhân. Lúc này cuộc bạo động của đám công nhân mới ngừng lại.
Mệt mỏi cả một ngày, Lâm Khả Nhi ngồi trên xe trở về khách sạn liền ngủ thiếp đi. Đầu của cô nhẹ nhàng tựa trên vai Lưu Vân Thiên, thân thể mềm mại không xương mang theo hương thơm của hoa sơn chi dán lên Lưu Vân Thiên, làm hại bắp thịt toàn thân anh cũng trở nên cứng ngắc.
Chỉ thấy đầu Lưu Vân Thiên dần dần hướng đến gần Lâm Khả Nhi
Đầu của Lưu Vân Thiên dần dần đến gần Lâm Khả Nhi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của Khả Nhi lộ ra sự dụ hoặc mê người, khiến Lưu Vân Thiên thật muốn hung hăng cắn nuốt.
Ngay lúc anh sắp hôn lên môi Lâm Khả Nhi thì tài xế thắng xe gấp một cái, khiến cho thân thể Lâm Khả Nhi nhào về phía trước, Lưu Vân Thiên hôn trộm bất thành.
"A! Động đất á!" Đôi mắt Lâm Khả Nhi còn chưa có mở to rõ ràng, thì đã bắt đầu kinh hoảng hô to.
"Là thắng gấp, không phải động đất. Đừng sợ." Anh thất bại thở dài một tiếng, đem Lâm Khả Nhi đang mơ mơ màng màng nâng lên, lo lắng hỏi: "Khả Nhi, có bị đụng đau hay không?"
"Chỗ này đau quá." Lâm Khả Nhi chỉ vào cái trán bị đụng vào thành ghế, đáng thương cong cái miệng nhỏ nhắn.
"Anh giúp em thổi một chút." Lưu Vân Thiên ôm lấy đầu Lâm Khả Nhi, dịu dàng vừa thổi vừa xoa.
"Được rồi, anh Vân Thiên, không đau nữa." Lâm Khả Nhi toét miệng, dí dỏm cười. Bộ dáng cô xinh đẹp động lòng người như vậy khiến Lưu Vân Thiên mất hồn.
"Còn chưa tới khách sạn, em ngủ tiếp một lát đi, đến nơi anh gọi em." Lưu Vân Thiên vỗ vỗ bả vai của mình, dịu dàng nói với Lâm Khả Nhi, giọng nói trầm thấp có một loại tác dụng giúp người ta bình tĩnh.
Lâm Khả Nhi duỗi lưng, dựa vào trong ngực Lưu Vân Thiên nghịch ngợm cười nói: "Trước mượn dùng bả vai của anh Vân Thiên một chút, chờ trở lại Toronto sẽ trả lại cho chị Liêu Phàm."
Vừa nghe Lâm Khả Nhi nhắc tới Liêu Phàm, thân thể Lưu Vân Thiên lập tức cứng ngắc. Ở chung một chỗ với Lâm Khả Nhi, tim của anh hoàn toàn bị cô mê hoặc, khiến anh thế nhưng cả ngày cũng không một lần nhớ đến Liêu Phàm.
"Cô nhóc nghịch ngợm, chị Liêu Phàm của em sẽ không để ý, mau ngủ đi." Lưu Vân Thiên đem đầu Lâm Khả Nhi đặt trên vai mình, vỗ nhè nhẹ đầu vai của cô.
Lâm Khả Nhi tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại lầu bầu: "Thật sự rất mệt mỏi."
Nhìn Lâm Khả Nhi dần dần ngủ say, sắc mặt của Lưu Vân Thiên từ từ trở nên mê muội. Anh một cử động cũng không dám ngồi trên ghế, sợ chính mình vừa động một cái sẽ làm Lâm Khả Nhi tỉnh dậy.
Mãi đến khi tài xế dừng xe trước cửa khách sạn, Lâm Khả Nhi cũng không tỉnh lại. Lưu Vân Thiên nhẹ nhàng ôm Lâm Khả Nhi đang ngủ mê, đi tới thang máy.
Đi vào gian phòng bọn họ dự định, Lưu Vân Thiên nhẹ nhàng đặt Lâm Khả Nhi lên giường. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như một tiểu tinh linh này, anh không nhịn được ngồi ở bên giường, vươn tay vén lên mấy sợi tóc cho cô.
Nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy của cô, Lưu Vân Thiên không kiềm chế được lần nữa cúi đầu, muốn thể nghiệm đôi môi thơm mùi hoa sơn chi kia.
Đang lúc môi anh sắp dán lên môi Lâm Khả Nhi thì điện thoại di động của anh lại đột nhiên vang lên. Anh chán nản vội vàng lấy điện thoại di động ra, chạy đến ban công nghe máy.
"Alo, tôi là Lưu Vân Thiên." Anh có chút ảo não gãi gãi đầu, lạnh mặt nói.
"Thiên, là em, Phàm đây, anh đang nghỉ ngơi sao? Trễ thế này gọi điện thoại có quấy rầy anh không?", Thanh âm dịu dàng như nước của Liêu Phàm truyền đến, khiến giọng nói vốn nguội lạnh của Lưu Vân Thiên ngượng ngùng trở nên mềm mại.
"Không đâu, bọn anh vừa mới về khách sạn."
"Thiên, em rất nhớ anh! Nhớ đến ăn không ngon luôn."
Lời nói của Liêu Phàm khiến Lưu Vân Thiên tâm loạn như ma. Anh cả ngày đều không nhớ tới Liêu Phàm, nhưng cô lại vô cùng nhớ nhung mình. Phần tình cảm này từ lúc bắt đầu đã không công bằng, nhất định Liêu Phàm sẽ bị tổn thương, bởi vì lòng của anh chưa từng yêu cô.
Tình cảm của anh đối với cô không phải tình yêu, chỉ có thể nói là đồng tình cùng yêu mến thôi. Sự quyến luyến của cô khiến anh đau lòng, cho nên muốn cho cô có được một giấc mơ trọn vẹn, nhưng không ngờ giấc mộng của cô trọn vẹn thì chính anh lại khổ sở hơn.
Ngày ngày nhìn tình cảnh Lâm Khả Nhi cùng tổng giám đốc thân thiết ở chung một chỗ khiến anh đố kị sắp phát điên.
Nhưng ghen tỵ thì có ích lợi gì, Lâm Khả Nhi cũng không thuộc về anh.
"Thiên, anh đang nghe đó chứ?" Giọng nói nghi ngờ của Liêu Phàm truyền đến.
"Anh đang nghe, em chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày nữa bọn anh về." Lưu Vân Thiên nhẹ giọng dặn dò.
"Được, em không quấy rầy anh nữa, mau ngủ đi." Liêu Phàm nghe xong, dịu dàng cười rồi cúp máy.
Đứng ở trên ban công, nhìn cảnh sắc phía dưới, Lưu Vân Thiên không khỏi thở dài.
Trở lại gian phòng của Lâm Khả Nhi, giúp cô đắp kín chăn, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, trở lại phòng của chính mình.
Nằm trên giường, Lưu Vân Thiên trằn trọc trở mình, cả đêm không chợp mắt. Gần sáng hôm sau , anh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.