Mục lục
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ Lâm Khả Nhi đang sững sờ, Lý Tư Đặc vừa cười vừa kéo tay cô bước vào trong khoang thuyền.

Vừa đi vào khoang thuyền, lập tức nhìn thấy rất nhiều dải ruybăng sặc sỡ, Lâm Khả Nhi hưng phấn thét chói tai.

Trong khoang thuyền đang mở tiệc, John đang mỉm cười đứng giữa đám người, giơ ly rượu về phía bọn họ chào hỏi: "Hi, mỹ nhân, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không? Vương tử của bọn anh có bắt nạt em không? Nếu anh ta mà bắt nạt em thì cứ nói với anh một tiếng".

"Anh John, anh cũng ở đây à?", nhìn thấy người quen, Lâm Khả Nhi vui mừng bước tới.

"Vì tổ chức tiệc tẩy trần cho vương tử điện hạ, nửa đêm anh cũng bị gọi điện bắt tới. Còn may là được nhìn thấy tiểu mỹ nhân, không uổng công anh vất vả", John khoa trương tán tụng.

"Anh John, mọi người đều ở đây là vì Phí Phí?", Lâm Khả Nhi khó hiểu nhìn mọi người trong khoang thuyền, có mấy gương mặt hình như có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở trường đua xe.

"Phí Phí? Tiểu mỹ nhân, em gọi Lý Tư Đặc vương tử như vậy, anh ta không tức giận sao?", John che miệng cười gian xảo.

"Hắn dám tức giận?! Lúc trước nếu không phải vì hắn thì em đã không bị ngã đến mất trí nhớ", Lâm Khả Nhi hếch chiếc cằm xinh xắn lên, bĩu môi nói.

"Thật là kỳ lạ!", John vui vẻ cười ha hả.

Lý Tư Đặc thoát khỏi một đám người đẹp đang vây quanh, chạy đến bên Lâm Khả Nhi, nghi ngờ hỏi: "Tiểu mỹ nhân, hai người đang nói xấu anh sao?".

Lâm Khả Nhi cười hi hi nói: "Chúng tôi nào dám? Phí Phí thân mến, chúng tôi đang nói ngươi có sức quyến rũ kinh người, thế mà có thể hấp dẫn nhiều "phí phí cái" phát xuân như vậy".

"Đáng đánh!", Lý Tư Đặc vừa nghe Lâm Khả Nhi nói, lập tức tức giận duỗi tay, gõ cộc một cái thật đau vào đầu cô.

"ÔI! Đau đầu quá! Ta muốn té xỉu!", Lâm Khả Nhi ôm đỉnh đầu, loạng choạng đứng không vững nheo mắt lại: "Phí Phí! Ta là ai? Ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Lý Tư Đặc túm lấy cô kéo vào trong ngực, cười quỷ dị nói: "Tiểu mỹ nhân, lại mất trí nhớ à? Cũng đúng lúc lắm, anh có thể đem em đến Jamaica bán làm nô lệ, cũng không tiết lộ tung tích của em cho ai cả".

"Ngươi dám! Phí phí thối ta, ngươi muốn chết nhanh thì cứ nói thẳng ra! Lâm Khả Nhi ta là ai,

ngươi có thể tùy tiện bán đi sao?", Lâm Khả Nhi vừa nghe Lý Tư Đặc nói muốn bán cô đi thì khôi phục lại như bình thường, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Lý Tư Đặc vui vẻ trêu đùa: "Tiểu mỹ nhân vừa nói bị mất trí nhớ mà? Sao lại có thể nhớ tên mình rõ vậy?"

"Ta...ta.... ta đột nhiên nhớ ra, không được sao?", Lâm Khả Nhi cưỡng từ đoạt lý nói.

"Được, được, được! Chỉ cần tiểu mỹ nhân vui vẻ, thì thích mất trí nhớ lúc nào thì mất lúc ấy cũng được", Lý Tư Đặc trêu chọc nhìn Lâm Khả Nhi, xấu xa nháy nháy đôi mắt sáng màu lam với cô.

Nhìn khuôn mặt tươi cười đang trêu trọc cô của Lý Tư Đặc, Lâm Khả Nhi trợn tròn mắt. Tên đàn ông này, sao lại đẹp trai đến thế? Thật là tai họa mà, chỉ giỏi phá hoại tình yêu của thiếu nữ trong thiên hạ thôi?

Cũng may là lòng cô đã dành trọn cho Chá thúc thúc, nếu không sợ rằng cũng bị khuôn mặt này mê hoặc, dường như khắp nơi đây tràn đầy ánh nhìn trừng trừng ghen tức của mấy cô gái đang nhìn cô.

Thượng đế phù hộ a, Lâm Khả Nhi cô không muốn giống những người phụ nữ tầm thường kia, ánh mắt cô sáng như sao mới không bị con người thối tha này mê hoặc.

"Ta bị mất trí nhớ không phải do ngươi làm hại sao, Phí Phí thối tha, sao mà một chút áy náy cũng không có vậy?", Lâm Khả Nhi oán giận nói.

Nghe Lâm Khả Nhi nói, john ôm bụng cười lăn lộn.

Lý Tư Đặc tối mặt lại, hắn kéo tay Lâm Khả Nhi đến một góc yên tĩnh nói với cô: "Tiểu mỹ nhân, chúng ta thương lượng một chút, lúc không có người, em có thể tùy tiện gọi anh là phí phí, anh không phạt em. Nhưng trước mặt người khác, em có thể cho anh chút thể diện, đừng gọi anh như thế. Suy cho cùng anh là vương tử mà. Tiểu mỹ nhân, thế có được không?"

"Ta muốn suy nghĩ cân nhắc một chút", Lâm Khả Nhi lắc đầu, trầm ngâm cười khẽ.

"Em có điều kiện gì anh cũng sẽ đáp ứng", Lý Tư Đặc nóng ruột dụ dỗ Lâm Khả Nhi, "Em muốn có châu báu hay xe hơi, anh cho em lựa chọn".

"Châu báu, xe hơi? Không! Không! Không! Mấy thứ này nhà ta chất cả đống, ngươi có cái gì quý hiếm hơn không?", Lâm Khả Nhi lắc đầu, khinh thường nói.

"Vậy em muốn cái gì?", Lý Tư Đặc bối rối nhìn Lâm Khả Nhi.

Trên thế giới này còn có cô gái không thích châu báu sao?

Hắn đã gặp qua vô số phụ nữ, chỉ cần dùng một ít châu báu là có thể dễ dàng lợi dụng, không thể tưởng tượng được Lâm Khả Nhi lại đặc biệt như vậy.

"Ta còn chưa nghĩ ra, chờ khi nào nghĩ ra ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta đồng ý vô điều kiện", Lâm Khả Nhi cười meo meo nói.

Lý Tư Đặc cảm thấy trán toát mồ hôi lạnh, điều kiện của tiểu nha đầu này không ngặt nghèo đến mức độ bắt hắn giao cả Tây Ban Nha ra chứ?

"Phí phí thối tha, rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?", thấy Lý Tư Đặc không nói gì, Lâm Khả Nhi bất mãn hỏi.

"Được rồi, được rồi, chỉ cần em không gọi anh là phí phí thối tha thì điều kiện gì anh cũng chấp nhận", Lý Tư Đặc bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, chỉ vì câu "phí phí thối tha" kia mà phải đồng ý.

"Vương tử ca ca, ngươi thật tốt!", Lâm Khả Nhi vui sướng bổ nhào vào lòng Lý Tư Đặc, in một nụ hôn trên má hắn rồi hưng phấn chạy đi, nghịch ngợm cười nói với Lý Tư Đặc mặt đang đỏ, tim đang nhảy loạn: "Vương tử ca ca, bên kia có rất nhiều "phí phí cái" đang đợi ngươi, ngươi còn không mau đến đó đi?".

"Phí phí cái?", Lý Tư Đặc nổi gân xanh, nếu như những cô gái hâm mộ hắn đều là "phí phí cái" thì hắn chẳng phải là một "phí phí đực" ư?

Lâm Khả Nhi vui vẻ vẫy tay với Lý Tư Đặc: "Ta đi tìm anh John chơi, vương tử ca ca chúc ngươi cùng đám "phí phí cái" kia vui vẻ nhé".

"Lâm Khả Nhi!", Lý Tư Đặc gầm lên với Lâm Khả Nhi, nhưng cô không thèm quan tâm đến hắn, chỉ lo đi chơi.

Lâm Khả Nhi giống như một chú chim yến nhỏ vui vẻ, cô đi xuyên qua đám đông, gặp người hầu bưng ra rất nhiều ly rượu cốc- tai, cô liền lấy một ly đầy màu sắc, đưa lên môi uống.

Rượu này thật ngọt a, Lâm Khả Nhi liếm liếm môi, ngây ngất nói.

Cô muốn uống hết ly rượu thì bị Lý Tư Đặc đoạt lấy ly rượu trong tay: "Trẻ con sao lại uống rượu?"

Lâm Khả Nhi nheo nheo đôi mắt xinh đẹp, lộ vẻ phong tình vạn chủng nói: "Vương tử ca ca, ngươ nói ai là trẻ con? Ở đây có trẻ con sao?".

Lý Tư Đặc cau mày nhìn Lâm Khả Nhi xử sự hoàn toàn khác với thường ngày nói: "Thật đúng là một đứa trẻ! Uống có một ngụm rượu nhỏ mà đã say rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK