Mỗi ngày, Bắc Dã Thương đều canh giữ bên giường bệnh của cô, chăm sóc cô một tấc cũng không rời. Nhìn cô bị bệnh hành hạ đến mức liên tục té xỉu, tim của anh cũng đau theo. Anh thường cầu nguyện với thượng đế, nếu như ngài chịu cho Cách Nhi thêm mười năm tuổi thọ, anh nguyện ý dùng tuổi thọ của mình tới đền bù.
Ôm Cách Nhi đang ngủ say, Bắc Dã Thương đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Anh phái đi nhiều người như vậy, tại sao cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được Dạ Ly? Tin tức truyền về nói ông ấy và vợ đi du lịch vòng quanh trái đất, muốn nghỉ ngơi một năm, trong một năm này một ca phẫu thuật cũng không muốn nhận. Nhưng Cách Nhi của anh thật sự không thể đợi nữa, một năm sau, anh sợ rằng đã sớm mất đi Cách Nhi.
Dạ Ly a Dạ Ly, ông rốt cuộc đang ở đâu?
Anh lấy điện thoại di động ra, ra lệnh cho thủ hạ của mình: "Cho dù phải lật cả trái đất lên, các người cũng phải tìm ra Dạ Ly cho tôi!"
Đúng, anh nhất định phải tìm ra Dạ Ly! Bởi vì Cách Nhi của anh không thể chết được!
Chỉ cần Cách Nhi khỏi bệnh rồi, anh sẽ tặng cho cô toàn bộ thế giới, làm cho cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên mới quen, Cách Nhi xinh đẹp đứng giữa biển hoa, cô lộ ra nụ cười xinh đẹp giống như thiên sứ, lập tức hấp dẫn trái tim tối tăm của anh.
Cha mẹ chết khiến anh ôm đề phòng với tất cả mọi người, anh không biết ai là bạn của mình, ai là kẻ địch của mình. Chỉ có chính anh mười lăm tuổi tràn đầy thù hận đối với toàn bộ thế giới.
Mà Cách Nhi xuất hiện, mang đến ấm áp cho anh, khiến anh một lần nữa tin tưởng vào tính lương thiện của người khác. Anh coi cô như một tiểu thiên sứ mà yêu thương.
Chú Hồng, cha của Cách Nhi, đúng là thuộc hạ đắc lực của cha anh năm đó, sau khi cha anh mất, gần như trở thành trợ thủ đắc lực của anh. Anh vô cùng tin tưởng sự trung thành của chú Hồng, mọi việc trong bang, anh đều muốn hỏi qua chú Hồng trước rồi mới ra quyết định. Trong quá trình báo thù cho cha mẹ, chú Hồng cung cấp cho anh rất nhiều đầu mối, khiến anh cho rằng người bị anh giết chết chính là hung thủ sát hại cha mẹ anh. Mà trên thực tế, hung thủ thật sự căn bản không phải những người anh em đi theo cha anh vào sinh ra tử, mà lại là người mà anh tin tưởng nhất - chú Hồng.
Nỗi căm hận chú Hồng làm cho anh trở nên hồ đồ, thế nhưng không nhìn ra tình yêu sâu đậm của Cách Nhi đối với anh, anh nhẫn tâm tổn thương cô, mà cùng lúc anh làm tổn thương cô, tim của anh cũng rất đau.
Trong khoảng thời gian Cách Nhi rời đi, anh thường xuyên vào lúc nửa đêm ở trong mơ nhớ lại Cách Nhi, nhớ lại mối tình đầu tốt đẹp này.
Hiện tại Cách Nhi đã trở lại bên cạnh anh, nhưng lại mang cho anh nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi, thời điểm mỗi đêm, anh đều sợ đến không dám nhắm mắt, chỉ vì anh sợ khi anh tỉnh lại, ôm trong ngực là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Hôm nay lại là một đêm không ngủ, suốt đêm, anh đều thâm tình mà đau đớn chăm chú ngắm Cách Nhi, không muốn nhắm mắt lại. Anh muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà xinh đẹp này nhớ kỹ trong lòng, nếu như một ngày kia cô thật sự không còn ở đây, anh không muốn chính mình mình quên cô.
Vừa nghĩ tới có loại khả năng này, tim của anh lại bắt đầu chảy máu.
Anh thật sự không cách nào chịu đựng được nỗi đau lại mất đi Cách Nhi nữa.
Thượng Đế tại sao lại muốn cho Cách Nhi mắc loại bệnh hiểm nghèo này?
Anh đã mời những chuyên gia có uy tín nhất trên khắp thế giới, dùng tới loại thuốc đắt tiền nhất, cũng chỉ có thể duy trì tính mạng của cô, để cho bệnh tình của cô chuyển biến xấu chậm lại, nhưng vẫn không thể trị khỏi cho cô.
"Cách Nhi, nếu như em đi thật, muốn anh sống thế nào đây?" Ôm sát thân thể của Cách Nhi, Bắc Dã Thương đau đớn lẩm bẩm. Vừa nghĩ tới có khả năng này, thân thể của anh liên tục run rẩy.
Cách Nhi nằm trong lòng anh nhắm chặt hai mắt, hàng mi cong vút khẽ run, một trận ẩm ướt nhuộm lên hàng mi đen nhánh.
Không dám mở mắt, Cách Nhi đau lòng dán vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của Bắc Dã Thương, để cô cảm nhận phần tình cảm sâu đậm này nhiều hơn nữa, cảm nhận phần ấm áp này nhiều hơn nữa.
Bệnh của mình khiến Thương ca ca rất khổ sở, cô vẫn biết. Cô cũng biết thời gian của mình đã không còn nhiều lắm, không biết còn có thể sống mấy ngày nữa. Nếu như cô thật không có ở đây, Thương ca ca sẽ phải chịu bao nhiêu đả kích?
Cô không dám nghĩ, thật không dám nghĩ. Cô rất sợ với tính tình điên cuồng này của Thương ca ca, có thể làm ra chuyện khiến cô sợ hãi hay không. Cô không muốn anh bị thương tổn.
Sau khi Bắc Dã Thương rốt cuộc cũng đi vào giấc ngủ, Cách Nhi mới lặng lẽ mở mắt, tràn đầy quyến luyến nhìn gương mặt tuấn tú mà tà mị kia.
Cô vĩnh viễn cũng ngắm anh không đủ, thật muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Thắm thiết đưa mắt nhìn chăm chú, muốn đem gương mặt khắc sâu vào trong lòng.
Nhẹ nhàng nhấc lên này hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình, Cách Nhi lặng yên không một tiếng động xuống giường. Ngồi ở trước bàn, cô viết xuống một lá thư rất dài, trong thư có tình yêu nồng nàn dành cho Bắc Dã Thương, cũng có sự hối hận về những ân oán đã qua.
Mỗi một chữ được viết xuống, trên tờ giấy viết thư sẽ tăng thêm một giọt nước mắt mới. Khi viết xong lá thư, tờ giấy này sớm đã ướt đầy nước mắt.
Đặt thư lên bàn, Cách Nhi thâm tình nhìn Bắc Dã Thương lần cuối, rồi dứt khoát rời đi, không quay đầu lại.
Bắc Dã Thương vốn ngủ cũng không yên giấc bị cơn ác mộng làm thức tỉnh, mở mắt nhưng không nhìn thấy Cách Nhi nằm trong lòng anh.
Cô đi đâu rồi hả ? Hốt hoảng vọt vào phòng vệ sinh, cũng không tìm được cô, lại thấy bức thư Cách Nhi để lại trên tủ đầu giường:
"Thương ca ca thân yêu:
Xin tha thứ cho Cách Nhi ra đi không từ biệt. Cách Nhi không muốn liên lụy anh nữa. Thay vì hai người khổ sở, không bằng để cho em rời khỏi. Thương ca ca, quên Cách Nhi đi, đừng nhớ em nữa.
Đối với sự phản bội của cha em năm đó, em cảm thấy vô cùng áy náy, đối với việc ác của cha, em không cách nào đền bù cho anh. Còn nhớ rõ mười tám tuổi năm ấy, em đã muốn trở thành cô dâu của anh, hạnh phúc hướng tới một tương lai tốt đẹp thì cha đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy cha, em mới hiểu được chính mình bị lừa gạt. Cũng là vào lúc đó, em mới biết ông cũng chưa chết, mới hiểu được ông mới là hung thủ sát hại ba mẹ anh. Nhưng em không dám đem sự thật nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh sẽ giận lây sang em. Em không muốn vì vậy mà mất đi anh.
Xin tha thứ cho sự ích kỉ của em, em luôn lưỡng lự giữa hai lựa chọn nói cho anh biết hay là giấu giếm anh, nhưng cuối cùng lại vẫn chọn hoàn toàn giấu giếm anh.
Năm đó cha từng bảo em tự tay giết chết anh, như vậy ông có thể trở thành thủ lĩnh của CHD, mà em sẽ trở thành tiểu công chúa của CHD. Thương ca ca, em yêu anh như vậy, làm sao nỡ giết chết anh? Địa vị tiểu công chúa của CHD đối với em mà nói căn bản không có sức hấp dẫn.
Em chỉ muốn nói một câu xin lỗi anh, vì lòng tham không đáy cùng dã tâm của cha em mà nhận lỗi với anh.
Em không hận anh đã giết chết ông, ông đáng bị như vậy, là đúng người đúng tội.
Vĩnh biệt, Thương ca ca, từ nay về sau, có lẽ chính là âm dương xa cách vĩnh viễn. Em không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng của em lúc rời đi. Thương ca ca, quên Cách Nhi đi, tìm một tình yêu mới đi.
Cách Nhi sẽ không trách anh, Cách Nhi sẽ ở trong một thế giới khác chúc phúc anh.
Cách Nhi vĩnh viễn yêu anh."
Đọc xong lá thư này, Bắc Dã Thương đau đớn gầm nhẹ. Cách Nhi làm sao có thể rời khỏi anh? Không có bác sĩ chữa trị, mất đi những thứ thuốc đắt giá giúp duy trì sinh mạng của cô, có lẽ ngay ngày mai cô cũng không nhìn thấy được mặt trời rồi.
Điên cuồng lao ra khỏi phòng bệnh, tìm kiếm người yêu của anh khắp nơi trên đường.
Cách Nhi, em rốt cuộc ở đâu?
Thất hồn lạc phách lang thang trên đường, trên mặt Bắc Dã Thương không còn một nụ cười.
Không tìm được Cách Nhi, anh vô cùng đau khổ.
Bi thương ngẩng đầu lên, muốn cố gắng đem nước mắt trong mắt nén lại, lại không nghĩ rằng nước mắt kia càng tụ càng nhiều, anh vô lực quỳ rạp xuống lối đi bộ. Xe hơi sau lưng không ngừng ấn còi, tức giận chửi mắng anh.
Anh căn bản không nghe được tiếng còi xe chói tai kia, chỉ đắm chìm trong nỗi đau khổ sở mất đi Cách Nhi không cách nào tự kiềm chế.
Cán qua đây đi! Nếu như chết rồi có thể làm cho anh đạt được giải thoát, vậy hãy để cho anh chết đi. Anh thật không cách nào sống trong một thế giới không có Cách Nhi.
Đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn nhào vào trong ngực anh, đau lòng khóc lên: "Thương ca ca, anh đồ ngốc này, tại sao lại muốn tìm em? Em không phải nói, muốn anh quên em sao?"
"Cách Nhi?! Thật sự là em sao?!" Bắc Dã Thương kích động nâng lên khuôn mặt của Cách Nhi, không thể tin được hai mắt của mình.
"Là em! Là em! Em rời khỏi bệnh viện, lại không nỡ đi. Em đi theo anh một ngày rồi, nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh, em không cách nào buộc mình rời đi. Thương ca ca, cho dù chết, em cũng muốn chết ở trong lòng anh." Cách Nhi đau lòng lau nước mắt.
"Cách Nhi, anh sẽ không để cho em chết." Bắc Dã Thương say mê nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của Cách Nhi, nhiệt tình hôn lên đôi môi run rẩy của cô.
Nước mắt hai người hòa chung một chỗ chảy xuống hai đôi môi đang gắn chặt vào nhau, mặn chát khiến lòng người chua xót.
Bắc Dã Thương tuyệt vọng hôn, vì Cách Nhi mà đau lòng.
Chết cũng muốn chết ở trong lòng anh, ít nhiều khiến lòng anh đau đớn. Cách Nhi của anh, nếu như không phải là Hoa Đà chuyển thế, thật sự đã không còn hi vọng.
Nếu như cô chết rồi, anh nhất định sẽ đi theo cô! Anh sẽ, còn sống mà không có Cách Nhi khác nào sống trong địa ngục.
Ở trong lòng anh, trán của Cách Nhi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, sống chung với cô lâu ngày, Bắc Dã Thương lập tức hiểu bệnh của cô lại phát tác, anh đau lòng ôm lấy Cách Nhi, không ngừng lau mồ hôi cho cô.
"Thương ca ca, nếu như em chết rồi, đừng khóc vì em." Cách Nhi run rẩy nâng tay phải lên, khẽ vuốt ve gương mặt tuấn tú của Bắc Dã Thương. Cô biết mình sắp chết, trong cơ thể đau đớn hơn so với bất kỳ lần nào trước đó.
"Không! Không cho phép nói chữ 'chết' này! Sẽ không chết! Em không thể chết!" Bắc Dã Thương đau đớn rống to. Bảo anh làm sao tiếp nhận việc Cách Nhi rời đi đây?