Mục lục
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ai yêu! Nhờ phúc Nhạc Nhạc, lần đầu tiên trong mười sáu năm nay nghe em gọi chị là chị." Lâm Khả Nhi thông minh nháy mắt mấy cái, chọc cho mặt Lâm Hạo Phong từ hồng chuyển thành đen, từ đen chuyển thành hồng.

Doãn Nhạc Nhạc len lén liến nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Ngạo Phong liên tục biến hình, trong lòng cười trộm. Đột nhiên cô thấy thật sùng bái chị Khả Nhi, có thể đem ác ma chỉnh gắt gao như vậy, dáng vẻ hắn lúc này giống như khi cô bị hắn khi dễ.

Lâm Ngạo Phong đột nhiên đến gần bên tai Lâm Khả Nhi, tràn đầy uy hiếp nói: "Chị gái thân ái, nếu chị hại em không truy được vợ, đừng trách em ... hắc hắc"

Lâm Khả Nhi khiêu khích nhìn hắn: " Như thế nào? Chồng chị yêu chị như vậy, chị còn phải sợ em sao?"

"Được rồi, hai người các con đừng ồn ào nữa, cũng đã đánh mười sau năm, còn không biết mệt mỏi?" Ông nội bất mãn mở miệng, khiển trách hai đữa cháu ông thương yêu nhất.

"Dạ, ông nội." Khả Nhi ngồi thẳng, làm bộ cúi chào, dáng vẻ nghịch ngợm một chút cũng không giống mẹ của ba đứa trẻ. Chỉ là, cô cũng mới hai mươi bốn tuổi, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi một mặt nghịch ngợm.

Hai người rốt cuộc cũng chịu ngồi đàng hoàng, yên lặng ăn xong bữa cơm gia đình.

Cơm nước xong, Lâm Ngạo Phong liền dẫn Doãn Nhạc Nhạc lên phòng riêng của mình ở trên lầu, Doãn Nhạc Nhạc lại sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: "Không cần đâu, tớ không muốn đi, cô nam quả nữ ở chũng một phòng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Cô kiên quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán trách.

Lâm Khả Nhi nghe thấy lời nói của Doãn Nhạc Nhạc, liền che miệng cười trộm: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện chẳng ra sao."

Doãn Nhạc Nhạc bị lời của Lâm Khả Nhi dọa sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, cô là con ngoan của ba mẹ, cô mới không cần cùng Phong ác ma ở chung một chỗ.

"Lâm Khả Nhi, chị bớt nói nhảm đi." Lâm Ngạo Phong một phen đem Doãn Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng, sau đó bất mãn hướng chị gái gầm thét.

"Được, được, chị không nói là được chứ gì, em đi nhanh đi. Sớm một chút đem tiểu Nhạc Nhạc ăn, chị cùng mẹ cũng đỡ phải lo lắng cho em." Khả Nhi bày ra một bộ thấu tình đạt lý hướng về phía em trai khoát tay.
Lâm Ngạo Phong bị lời của cô chọc cho khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, vẻ mặt rất không tự nhiên. Hắn hừ lạnh một tiếng, liền ôm Doãn Nhạc Nhạc đang không ngừng giãy giụa trong ngực hắn lên lầu.

"Phong ác ma, cậu mau buông tớ ra." Doãn Nhạc Nhạc đang bị Lâm Ngạo Phong đè xuống giường run rẩy năn nỉ.

Cô muốn về nhà, cô không muốn ở chung một chỗ với Phong ác ma, bộ dạng hắn bây giờ thật đáng sợ.

Lâm Ngạo Phong nắm lấy chiếc cằm thanh mảnh của cô, tà ác cười: "Chị nói rất đúng, anh nên ăn em sớm một chút, nếu không, bị Thượng Quan Lỗi nhanh chân đến trước, anh sẽ hối không kịp."

"Không, không cần, Phong ác ma, tớ sẽ hận cậu... uhm..." Lời nói của Doãn Nhạc Nhạc biến mất trong nụ hôn bá đạo của Lâm Ngạo Phong.

Tay Lâm Ngạo Phong vụng về lại bá đạo cởi ý phục của Doãn Nhạc Nhạc, chọc cho cô phải cầu xin tha thứ, nhưng hắn đã quyết phải ăn cô, cho nên làm sao có thể mềm lòng, chỉ trong chốc lát, y phục của cô đã hỏng trong tay hắn.

"Phong ác ma, ta hận ngươi." Khi Lâm Ngạo Phong bá đạo nâng hai chân có chút mập của cô lên, dùng sức xông vào trong cơ thể cô khiến Doãn Nhạc Nhạc đau đến thét chói tai.

"Thật xin lỗi." Lâm Ngạo Phong đau lòng chôn trong cơ thể Nhạc Nhạc, vừa xoa thân thể cứng nhắc của cô, vừa hôn đôi môi run rẩy của cô: "Ngoan, lập tức sẽ không đau nữa."

"Ai nói không đau? Nếu không anh thử xem!" Doãn Nhạc Nhạc dường như muốn xả giận mà cấu mạnh vào lồng ngực cường tráng của Lâm Ngạo Phong.

Còn có hơi sức cấu người, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Khóe môi Lâm Ngạo Phong nhếch lên, tà mị cười nâng chân nhỏ mập mạp của Doãn Nhạc Nhạc lên, cuồng dã chạy nước rút.

"A không cần, ừ....a..." Doãn Nhạc Nhạc trừ thét chói tai ra thì không thể mở miệng nói chuyện. Cô cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên trong cơ thể, theo Lâm Ngạo Phong cường hãn đụng vào mà chạy toán loạn toàn thân. Đau đớn cùng cực lạc đan xen khiến cô run rẩy.

Lâm Ngạo phong thỏa mãn gầm nhẹ, bộc phát trong cơ thể Doãn Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc trà sữa, em thật giỏi."

"Phong ác ma, xú nam nhân này, trả lại trong sạch cho em." Bị Lâm Ngạo Phong mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Doãn Nhạc Nhạc nghẹn ngào nói. Xú nam nhân này, thế nhưng không quan tâm đến phản kháng của cô, cứ như vậy đem cô ăn sạch sành sanh. Cô thật khổ sở, cô vốn muốn để lại lần đầu tiên của mình cho Thượng Quan Lỗi.

"Không cho phép nghĩ đến Thượng Quan Lỗi! Em là của anh." Lâm Ngạo Phong hé ra gương mặt tuấn tú sa sầm, bất mãn rống to. Trong sạch của cô đã bị hắn định trước từ tám năm trước, nam nhân khác nghĩ muốn nhúng chàm Nhạc Nhạc trà sữa của hắn, quả thực là nằm mơ!

Ngoài cửa đột nhiên truyền đền tiếng cười nghịch ngợm, mặc dù của đóng rất chặt, nhưng tiếng cười kia vẫn truyền vào.

Doãn Nhạc Nhạc thẹn thùng kéo ga giường che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám hé ra.

"Lâm Khả Nhi, ma nữ này!" Lâm Ngạo Phong khoác tạm một bộ đồ ngủ, gương mặt tuấn tú xanh mét như tàu lá ra mở cửa, hướng về phía chị gái rống to. "Còn dám nghe lén, em liền khiến anh rể bỏ chị."

"Hắn? Không dám!" Lâm Khả Nhi chắc chắn cười. Liếc mắt nhìn về phía cái mềm che kín cô gái nhỏ, như tên trộm hỏi: "Nhạc Nhạc trà sữa, kỹ sảo của Phong ác ma thế nào? Có phải thật thô lỗ hay không? Người này từ trước đến giờ vẫn không biết thương tiếc nữ nhân."

Khuôn mặt Doãn Nhạc Nhạc chôn dưới mềm quả thật so với hoa còn hồng hơn, sắp thành màu đỏ tía rồi.

"Đường Chá! Còn không mau đem lão bà của anh túm đi? Chị ấy dám nói thêm một câu nữa, em liền giết chị ấy." Lâm Ngạo Phong căm tức rống to, như thể muốn đánh nhau.

Đường Chá ưu nhá bước đến gần Lâm Khả Nhi, vòng tay từ phía sau, ôm lấy hông cô: "Lão bà, nếu còn không đi là có người muốn giết người. Chúng ta vẫn là nên đi ôn lại chuyện bọn họ mới làm tốt lắm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Nhi bị lời nói của Đường Chá làm cho đỏ bừng, cô quay người lại, nhảy lên, như gấu con ôm lấy Đường Chá, hai chân vòng chặt hông hắn, bá đạo ra lệnh: "Không cho yếu hơn Phong ác ma."

"Chỉ có mạnh hơn nó, hôm nay anh sẽ khiến em không xuống giường được." Đường Chá cười lớn, nâng lão bà lên, đi về phía gian phòng của hai người bọn họ.

Lâm Ngạo Phong phanh một tiếng đóng cửa phòng lại, nhảy lên trên giường của mình, đem tiểu nhân nhi đã sớm bị nung đỏ như trứng tôm kéo vào vào trong ngực, nhiệt tình hôn xuống: "Nhạc Nhạc trà sữa, chuyện này không có gì phải xấu hổ, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, chỉ là sớm hơn chút mà thôi."

Nói xong, hắn liền hướng Doãn Nhạc Nhạc triển khai một trận triền miên nóng bỏng làm cho người ta đỏ mặt tim đập thình thịch. Hắn mạnh mẽ tác chiến khiến Doãn Nhạc Nhạc thở gấp không dứt, chỉ có thể vô dụng ở trong lòng hắn run rẩy.

********

Trong một căn phòng khác,

Tần Phong dựa vào trong ngực lão công, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Bọn nhỏ đều đã tìm thấy nửa kia của chúng, chúng ta có phải già rồi hay không?"

" Ai bảo già? Phong, ở trong mắt anh, em vĩnh viễn trẻ trung, xinh đẹp."

"Còn nhớ rõ, bộ dáng anh ghen tuông với Đường Chá, không ngờ chớp mắt một cái, hắn đã trở thành con rể của chúng ta."

"Anh, Lâm Vũ Mặc, sức quyến rũ vô địch vũ trụ, Đường Chá vốn không phải đối thủ của anh." Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo cười lớn, đem lão bà kéo vào trong ngực.

"Cây thước đâu? Em muốn đo xem mặt anh dày cỡ nào?" Tần Phong cười, hết nhìn đông đến nhìn tây, nhạo báng nói.

"Đứa nhỏ nghịch ngợm." Lâm Vũ Mặc bá đạo hôn Tần Phong. Nhiệt tình của bọn họ tuyệt đối không thua con họ, vừa nóng bỏng lại vừa mãnh liệt.

Chuyện xưa giữa hắn, Tần Phong và Đường Chá bỗng từ thật nhiều năm trước ùa về.

Hết truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang