Thấy hình ảnh này, Lâm Khả Nhi đau nhói trong lòng, Chá thúc thúc tại sao không thương Khả Nhi? Tại sao phải nhất định phải cưới Lệ Tây Á chứ?
Một chiếc xe Cadillac dáng dài hào hoa chạy nhanh đến cửa hộp đêm Lam Quang. Một người đàn ông hơi thở tràn ngập nguy hiểm từ trên xe bước xuống.
"Phong ca!" Bảo vệ cung kính khom người chào hỏi hắn, người đàn ông không nói tiếng, đi thẳng vào trong hộp đêm.
Đang cao hứng khiêu vũ bỗng cổ tay bị một người nắm lấy từ đằng sau, kéo cô ra từ trong ngực Lý Tư Đặc.
"Làm gì vậy?" Lâm Khả Nhi bất mãn duyên dáng kêu lên, nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông lãnh mị trước mặt thì toàn thân run lên không ngừng.
Người đàn ông này thật nguy hiểm, làm hại cô không dám nói một lời nào, một cước đá vào bắp chân đối phương, nhân lúc đối phương né tránh vội nhấc chân bỏ chạy.
"Ở địa bàn của tôi mà còn muốn chạy trốn?" Bắc Dã Thương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân chạy về phía Tiểu hồ ly đang chạy trốn đuổi theo.
Chạy chưa được hai bước, Lâm Khả Nhi đã bị một đám người mặc áo đen cản lại. Cô kinh hoàng quay đầu lại nhìn tên đàn ông nguy hiểm kia, lại nhìn đám người này trong lòng không khỏi lo lắng.
Lâm Khả Nhi xoay người chạy theo hướng khác, nhưng cũng không chạy được bởi lại có một đám người mặc áo đen đến ngăn cản trước mặt cô. Cô nghiêng đầu nhìn bốn phía, phát hiện thấy rất nhiều người áo đen từ bốn phương tám hướng đang chạy tới, tạo thành một vòng vây khiến cô không có đường mà chạy.
Bắc Dã Thương mang theo nụ cười lãnh mị đến gần Lâm Khả Nhi: "Tiểu hồ ly, thu hồi lại móng vuốt của em đi, lần này em có chạy lên trời cũng không thoát".
Lâm Khả Nhi chớp chớp hàng mi, len lén quan sát xung quanh nhưng thấy bọn áo đen đang vây quanh cô giống như bức tường kín, không thể chạy thoát.
"Tiểu Hồ Ly, lần này em đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi". Bắc Dã Thương cười gian xảo, từng bước, từng bước một tiến lại gần Lâm Khả Nhi, làm hại tim cô đập tán loạn.
Bắc Dã Thương ép sát một bức, Lâm Khả Nhi lại lùi về sau một bước, đến lúc cô đụng phải đám áo đen thì Bắc Dã Thương nhếch miệng cười tà mị một tiếng, sức quyến rũ nhằm vào Lâm Khả Nhi bắn ra bốn phía, nhân lúc cô đang thất thần thì một tay ôm lấy cô vác lên vai.
"A! Buông tôi ra!" Lâm Khả Nhi vì động tác đột ngột của hắn mà thét lên chói tai, chân đá loạn lên chống cự, hình ảnh thật giống như một tình huống đã từng xảy ra, đầu óc hỗn loạn.
Bắc Dã Thương hơi dùng lực nặng nề vỗ vỗ vào mông Lâm Khả Nhi một cái, lấy giọng khiển trách ra lệnh: "Đừng có lộn xộn nếu không em không cách nào chịu đựng được cơn giận của tôi đâu. Tôi không hy vọng lần đầu tiên của chúng ta lại tràn đầy bạo lực đâu!".
"Không được! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn tìm Chá thúc thúc!" Lâm Khả Nhi hốt hoảng kêu to.