Mục lục
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị hắn hôn , Cách Nhi đầu tiên là một hồi kinh ngạc, rồi trên mặt của cô thoáng qua một tia mừng rỡ. Cô vô dụng rũ đôi tay xuống bên người, mặc cho Bắc Dã Thương hôn đem lấy cô xâm nhập.

Tại sao trải qua nhiều chuyện như vậy, trải qua nhiều năm như vậy, nụ hôn của cô vẫn như cũ khiến cho hắn động lòng? Hắn thế nhưng thật là muốn đem cô nhập vào trong thân thể!

Cuồng ngạo ôm lấy Cách Nhi, vứt cô đến cái giường đơn đung đưa không dứt, hắn bá đạo chiếm đoạt ngọt ngào của cô.

Cách Nhi này bất lực rên rỉ càng thêm tăng sự hưng phấn của hắn, hắn như một gã điên cuồng cắn nuốt cô. Cách Nhi vẫn ngọt ngào như năm đó, để cho thân thể hắn vui thích vô tận. Niềm vui này chưa bao giờ hắn tìm thấy ở trên người người khác, lập tức đem hắn xâm nhập.

Cả đêm chưa chợp mắt, chỉ có vận động kéo dài.

Nằm ở trong ngực Bắc Dã Thương, Cách Nhi len lén mở đôi mắt sáng chói, tràn đầy tình yêu say đắm mà nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Bắc Dã Thương, từng lần một tràn đầy quyến luyến khẽ vuốt ve. Cô muốn đem hình dáng hắn khắc sâu trong đầu, khi không thấy được hắn sẽ dùng để an ủi chính mình.

Bao nhiêu? Giống như đã chia cách ba năm, trong ba năm này, cô điên cuồng nhớ hắn, cũng không dám xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ vì hắn là kẻ thù giết cha cô. Đây là bí mật trong lòng cô , cô sợ bị hắn biết. Cô đang vì nghiệp chướng nặng nề của cha mà chuộc tội. Ông ấy để lại cho cô một số tiền lớn, nhưng đó đều không phải là đồng tiền chính nghĩa, cô không muốn dùng nên đem toàn bộ quyên cho cơ quan từ thiện.

Khi rời khi Bắc Dã Thương, hai tay cô trống trơn, đang là đóa hoa trong nhà kính , chợt ra ngoài xã hội, cô bị rất nhiều nhục nhã cùng đau khổ, thật may là cô đều gắng gượng qua . Ba năm, để cho cô trở nên kiên cường, ba năm, nhưng cũng để cho thân thể cô trở bị tàn phá. Cô không biết mình rốt cuộc còn có có thể sống thêm bao nhiêu ngày giờ nữa, sẽ để cho cô mang theo nỗi nhớ đối với Thương ca ca mà rời đi thôi.

Đột nhiên ngực xuất hiện một hồi khổ sở, giống như ở lật khuấy, cô lập tức nhảy cách xa thân thể Bắc Dã Thương, chạy về phía bồn cầu.

Một miệng lớn máu màu đỏ tươi từ trong miệng của cô phun ra, máu đỏ tươi lập tức nhuộm đầy đồ sứ trắng noãn, giống như một đóa Mẫu Đơn kiều diễm nở rộ.
Cảm thấy trong ngực trống vắng, Bắc Dã Thương đột nhiên mở mắt, khi hắn thấy Cách Nhi ôm bồn cầu ho ra máu thì kinh hãi chạy về phía cô: "Cách Nhi, em làm sao vậy?"

Nâng đầu có chút choáng váng lên , Cách Nhi réo rắt thảm thiết mà cười : "Thương ca ca, em có thể gọi anh như vậy lần nữa sao?"

"Cách Nhi, có thể! Em có thể! Chỉ có em có quyền gọi anh như vậy !" Bắc Dã Thương hốt hoảng ôm lấy Cách Nhi té xỉu trong lòng hắn t, "Cách Nhi! Cách Nhi!"

Gào thét hiều hơn nữa cũng không gọi được Cách Nhi tỉnh lại

.

Bắc Dã Thương vội vã mặc quần áo cho cả hai người, ôm lấy cô chạy vội ra ngoài. Nhẹ nhàng đặt cô nằm ở chỗ ngồi phía sau, Bắc Dã Thương lập tức lái xe chở cô về phía bệnh viện.

Cho đến khi thấy Cách Nhi nôn ra máu , hắn mới hiểu rõ lòng của mình, mặc dù cô phản bội tin tưởng của hắn, nhưng từ sâu trong trái tim của hắn tình yêu sâu sắc hắn dành cho cô cũng không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng sâu.

Hắn không thể mất đi Cách Nhi, hắn hiện tại mới hiểu được tại sao nửa đêm luôn nằm mơ, bóng dáng Cách Nhi mê người thoáng hiện ra, bởi vì hắn vẫn thích cô nha!

Cách Nhi của hắn, rốt cuộc chịu hành hạ gì mà trở nên như thế?

Nếu như hắn biết đem Cách Nhi đuổi đi sẽ có loại kết cục này, hắn quyết sẽ không để Cách Nhi rời đi. Lúc đó hắn bị thù hận che mắt , không thấy được Cách Nhi đáng yêu.

Sau khi bệnh viện kiểm tra cho Cách Nhi xong, lắc đầu thở dài: "Thân thể của cô ấy đã như một ngọn đèn dầu sắp cháy hết, không được bao lâu nữa."

"Không thể nào!" Cách Nhi của hắn, Cách Nhi hắn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, thế nhưng lại mắc bệnh thời kỳ chót, vô phương chứu chữa.

Cách Nhi, của hắn Cách Nhi, không thể còn trẻ như vậy đã phải đi.

Hắn muốn cứu sống cô! Nhất định phải làm cho cô đầy sinh lực sống tiếp.

Quên mất Lâm Khả Nhi, quên mình còn có rất nhiều công việc còn lỡ dở, Bắc Dã Thương ôm lấy Cách Nhi, phái máy bay tư nhân chạy thẳng tới Mei Guo, hắn muốn tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới xem bệnh cho Cách Nhi của hắn , cho dù mất hết tất cả, hắn cũng muốn cứu sống cô.

Lệ Tây Á đem cổ áo giơ lên, đem nửa bên mặt gò má che lại, đang lúc cô đang muốn lợi dụng bóng đêm để về nhà thì một bóng dáng của một người cao lớn ngăn cô lại.

"Lệ Tây Á, đã lâu không gặp." Đường Chá ngăn ở trước mặt Lệ Tây Á, sắc mặt tối tăm mà nhìn cô.

Lệ Tây Á thấy mình ngụy trang bại lộ, liền buông cổ áo ra, mắt lạnh nhìn Đường Chá: "Đường Chá, không cần chào hỏi tôi. Từ ngày anh tự tay đem tôi vào ngục giam trở đi, tôi liền hận không thể bóp chết anh."

"Cho nên cô gãi bẫy hãm hại tôi?" Đường Chá căm tức nhìn chằm chằm Lệ Tây Á, hắn đã tra rõ ngày đó gài bẫy người của hắn chính là Lệ Tây Á. Mưu kế của cô thật là độc, vì báp thù mà hắn không tiếc tổn thương đến Liêu Phàm vô tội. Vừa nghĩ tới Liêu Phàm dịu dàng như vậy, bởi vì chuyện này mà chịu tổn thương lớn, tim của hắn liền một hồi không đành lòng. Ân oán của hắn cùng Lệ Tây Á không nên kéo theo người khác, nhất là Liêu Phàm ngây thơ như vậy.

Lệ Tây Á, hủy diệt là không chỉ là hạnh phúc của hắn, còn có Liêu Phàm thanh bạch, thứ quan trọng nhất của một cô gái. Liêu Phàm về sau làm thế nào có thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt người đời ?

"Tôi để cho anh có được vui thích lớn nhất trên thế giới, anh còn nên cảm tạ tôi a! Liêu Phàm tư vị không tệ chứ?" Lệ Tây Á nheo mắt lại, xảo trá mà cười . Mặc dù Đường Chá cùng Liêu Phàm cũng không có xảy ra cái gì, nhưng cô mới sẽ không nói cho hắn biết chân tướng, sẽ để cho hắn đau lòng đi, tốt nhất khổ sở đến chết.

Nghe được lời nói của Lệ Tây Á, Đường Chá tức giận níu lấy cổ áo của cô, lớn tiếng chất vấn: " Cô rốt cuộc cho tôi ăn cái gì?"

" Con ruồi Tây Ban Nha, xuân dược mạnh mẽ nhất ." Lệ Tây Á ngấc đầu lên, quyến rũ mà cười , "Mười đầu con voi cũng không thể kéo anh trở về. Đêm đó anh nhất định rất thỏa mãn chứ? Mau cùng tôi nói tiếng cám ơn."

Đường Chá tức giận nâng lên quả đấm, thật là muốn hung hăng đánh cô một trận. Tại sao lại có người phụ nữ âm độc như thế này? Vừa nghĩ tới mình đối với Liêu Phàm thế nhưng làm ra cái loại chuyện đó, trán của hắn liền toát ra mồ hôi lạnh, không biết cô giờ thế nào? Kể từ sau đêm đó, cô liền hoàn toàn biến mất, không có tới công ty đi làm nữa. Cô có thể hay không nghĩ không thông?

Trong lòng tràn đầy lo lắng, hắn thật hận mình, tại sao không thể chống cự? Nếu như hắn có thể chịu đựng, cũng sẽ không tổn thương Liêu Phàm, tổn thương một cô gái dịu dàng như vậy.

Hắn vốn muốn tìm Lệ Tây Á chứng minh sự trong sạch của mình, chứng minh hắn không có đụng đến Liêu Phàm, tuy nhiên cô ta lại để cho hắn biết được tin tức khiếp sợ. Hắn thế nhưng thật cùng Liêu Phàm xảy ra rất nhiều chuyện không nên xảy ra. Trừ ảo não, hắn đã không từ nào khác để nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK