"Báo chí?", Đường Chá khó hiểu tiếp nhận tờ báo. Khi anh nhìn thấy trang nhất, sắc mặt trở nên xanh mét.
Trên tờ bào viết: "Vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường thị nửa đêm bí mật gặp nhân tình".
Phía dưới bài báo còn có hình ảnh ngọt ngào của Đường Chá nắm tay Lệ Tây Á, còn phía dưới là ảnh Lệ Tây Á và Mị Ảnh đang điên cuồng dây dưa.
Bài báo viết Đường Chá bị lợi dụng, thậm chí còn suy đoán anh bị "bất lực" mới có thể khiến cho vợ chưa cưới Lệ Tây Á ngoại tình.
Đọc đến đây, sắc mặt Đường Chá càng trở nên tối đen, anh nghiêm mặt đưa tờ báo ra trước mặt Lâm Khả Nhi chất vấn: "Khả Nhi, sao tờ báo này lại biết chuyện đã xảy ra? Có phải do con phát tán hay không?
Lâm Khả Nhi không chú ý đến sắc mặt đen thui của anh, đắc ý chớp chớp đôi mắt ngây thơ giải thích: "Tất nhiên chuyện này chỉ có Khả Nhi mới có thể làm được á.... Chẳng qua là người ta chỉ đem mẩu tin này gửi vào mail của các trang Web đại trà thôi mà đã bị đưa lên trang nhất. Lần này thì tốt rồi, rốt cuộc người có thể thoát được khỏi Lệ Tây Á nha! Người nói xem có phải người ta rất lợi hại không?"
"Lợi hại! Con rất lợi hại! Lợi hại đến mức biến ta thành người "bất lực", là "gay". Con cùng ta đã lăn lộn một ngày một đêm trên giường, ta có phải "bất lực" không, con không phải là người biết rõ nhất sao? Vậy mà còn nói ta như vậy!", Đường Chá tức giận gầm lên, đưa tay xé nát tờ báo.
Lâm Khả Nhi khẽ cười níu lấy cổ Đường Chá: "Chá thúc thúc, người đừng giận. Người ta đương nhiên biết rõ Chá thúc thúc nha....! Người làm sao có thể "bất lực" chứ? Người giống như một con hổ á, làm cho Khả Nhi rất hạnh phúc. Năng lực của người là siêu, siêu mãnh, cả thế giới này không có người thứ hai á!"
"Vậy tại sao con dám để báo chí viết như vậy? Con muốn toàn thế giới xem thường ta sao?", Đường Chá có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, đẩy Lâm Khả Nhi ra, ảo não đấm xuống mặt bàn.
"Chá thúc thúc, hai ý đó không phải là của Khả Nhi á, Khả Nhi chỉ viết Lệ Tây A ham muốn đàn ông, không cam lòng chịu tịch mịch mà ngoại tình. Ai mà biết được mấy tên phóng viên này lại thêm mắm thêm muối đến mức độ này chứ?", Lâm Khả Nhi ủy khuất, hai hốc mắt đỏ lên, vội vàng giải thích với Đường Chá.
Sao Chá thúc thúc lại hung dữ như vậy, ngay cả cha cũng chưa từng làm dữ với cô bao giờ nha.
"Nếu con không đưa ảnh ra thì làm gì có cơ hội cho người ta đặt điều chứ? Lâm Khả Nhi, con thật quá đáng! Không ai dạy được con con cả, con thật không coi ai ra gì hết!", Đường Chá đã giận tới cực điểm, trừng mắt răn dạy Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bị anh chọc giận, đứng thẳng lên, hiên ngang ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên cãi lại: "Ai bảo người tin tưởng lão yêu bà Lệ tây Á kia, còn muốn cưới cô ta nữa!".
Đường Chá tức giận nói: "Cưới hay không cưới đấy là việc của ta, Lâm Khả Nhi, con không được can thiệp vào!".
"Người ta chính là muốn phá hoại đấy! Người là chú rể người ta đã định khi mới có năm tuổi, người ta không cho người cưới Lệ Tây Á!", Lâm Khả Nhi ấm ức phản bác, trong lời nói tràn ngập ý muốn chiếm hữu.
"Cho nên con dùng thuốc đối phó ta?", Đường Chá đột nhiên tức giận, giơ tay tát một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo mạn của Lâm Khả Nhi, trên làn da trắng trẻo lập tức in dấu năm ngón tay đỏ sẫm.
"Chá thúc thúc, người đánh người ta?", Lâm Khả Nhi không thể tin được trợn to đôi mắt, nước mắt ủy khuất lập tức rơi xuống khóe mi.
"Con là đồ tiểu quỷ không biết trời cao đất dày là gì, chẳng lẽ ta không được dạy dỗ con?", Đường Chá lạnh lùng hỏi.
"Chá thúc thúc là người xấu, Khả Nhi sẽ không quan tâm đến người nữa!", Lâm Khả Nhi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chạy ra khỏi thư phòng.
@all: cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Chương 41.2:
Cô trở về phòng lấy cái túi rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
"Tiểu thư Khả Nhi", quản gia Lance đang chỉ huy người làm bày bữa tối nhìn thấy Lâm Khả Nhi chảy nước mắt chạy ra, lập tức đuổi theo hỏi: "Tiểu thư Khả Nhi, bữa tối đã chuẩn bị xong, cô còn muốn đi đâu?".
"Không cần lo cho tôi!", Lâm Khả Nhi vừa chạy vừa lau nước mắt trốn đi, không quay đầu lại.
Chá thúc thúc hôm nay đã không phân biệt phải trái, lại còn động thủ đánh cô, anh không giống người đàn ông tốt trong lòng cô một chút nào cả. Lâm Khả Nhi cô từ bé đến giờ, có ai không yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay? Cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này cả!
Anh là người xấu, là đồ hư hỏng, Khả Nhi không thèm quan tâm đến anh nữa!
Cô muốn tìm người giải khuây, cô phải đem lửa giận trong lòng phát tác ra ngoài mới được.
Lâm Khả Nhi lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lý Tư Đặc, nổi giận đùng đùng nói: "Phí phí xấu xí, ngươi chết ở đâu rồi? Hai ngày rồi không đến tìm ta!".
Lý Tư Đặc trêu tức nói: "Sao vậy? Tiểu mỹ nhân nhớ Lý Tư Đặc ca ca?"
"Tự phụ, ai thèm nhớ ngươi?", Lâm Khả Nhi lau nước mắt nói với hắn: "Còn không mau đến đây hầu hạ ta!".
"Tiểu mỹ nhân đừng giận Lý Tư Đặc ca ca. Anh cũng không có cách nào cả, hôm trước anh bị Bắc Dã Thương dùng máy bay trực thăng áp giải suốt đêm bắt trở về Tây Ban Nha. Tên Bắc Dã Thương này khiến anh tức chết được, không thể tưởng tượng là hắn với phụ vương anh lại là bạn hữu, hại anh bị phụ vương giam lỏng hai ngày, bây giờ mới trốn được".
"Bắc Dã Thương? Hắn cùng phụ vương ngươi quen biết nhau?, Lâm Khả Nhi không khỏi kinh ngạc trợn to đôi mắt, quên cả khóc lóc.
"Không có cách nào, tên này thần thông quảng đại, ngay cả phụ vương anh cũng phải kiêng kị đôi phần, chỉ biết người này xưng bá thiên hạ, không thể đắc tội", Lý Tư Đặc không cam lòng nói.
"Phí phí, ngươi bây giờ vẫn ở Tây Ban Nha sao?", Lâm Khả Nhi lau nước mắt, đáng thương tội nghiệp hỏi. Không thể tưởng tượng được, ngay cả tìm người để tâm sự cô cũng tìm không ra.
"Anh bây giờ đang ở trên bầu trời Toronto. Em ở đâu? Anh đến đón em", Lý Tư Đặc trêu tức nói.
"Trên bầu trời Toronto? Phí Phí, ngươi đã đến Canada sao?", Lâm Khả Nhi kinh ngạc há hốc mồm.
"Lý Tư Đặc ta là ai chứ? Có thể bị giam sao?", Lý Tư Đặc đắc ý cười to.
Đột nhiên hắn hưng phấn mà huýt sáo, nói với Lâm Khả Nhi: "Tiểu mỹ nhân, đứng im đừng nhúc nhích, Lý Tư Đặc ca ca xuống dưới đón em".
Đột nhiên Lâm Khả Nhi nghe thấy trên đầu ầm ầm, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng xinh xắn đang bay đến.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ dừng lại phía trên Lâm Khả Nhi, một sợi dây xích dài rơi xuống, một người đàn ông tóc vàng đang tươi cười đứng trên đó, hắn ta mặc quần áo phi công, uy phong lẫm liệt. Đó chính là Lý Tư Đặc, vốn là một vương tử cao quý.