"Elizabeth, rốt cuộc là ai khi dễ ai đây, chị nói rõ ràng mới được đi." Lý Tư Đặc bất mãn hướng về phía bóng lưng của chị gái rống to.
"Hoàng tử của tôi, không cho phép lớn tiếng với bà xã của tôi. Nếu như dọa sợ em bé trong bụng cô ấy, tôi quyết không tha cho cậu." John trái ngược với bộ dáng vui đùa bình thường, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Lý Tư Đặc.
"Nô lệ của vợ! Trừ bà xã, trong lòng anh còn có người anh em này sao?" Lý Tư Đặc bất đắc dĩ than thở.
John nhướng mày với Lý Tư Đặc: "Thế nào? Ghen tỵ với tôi sao? Vậy thì cũng tìm bà xã cho mình đi."
Nói xong, John tặng cho Elizabeth ở trong lòng mình một nụ hôn nóng bỏng.
Elizabeth say mê ôm cổ John, cùng nhau hôn thắm thiết: "John, không cần để ý Tiểu Phỉ. Nó đang ghen tỵ với anh."
John hả hê lộ ra một nụ cười kiêu ngạo với Lý Tư Đặc, rồi mới ôm vợ yêu rời đi.
Nhìn bộ dáng thân mật ngọt ngào của John và công chúa Elizabeth, Lâm Khả Nhi dựa vào đầu vai Lý Tư Đặc, hâm mộ nói: " Tình cảm của công chúa tỷ tỷ và John thật tốt."
Lý Tư Đặc hài hước nháy mắt: "Hâm mộ sao? Chỉ cần em làm người yêu bé nhỏ của anh, anh sẽ làm tốt hơn John nữa."
Đối mặt với lời dụ dỗ của hoàng tử, Lâm Khả Nhi khinh thường bĩu môi: "Tôi mới không lạ gì anh. Tôi có anh Chá của tôi là đủ rồi."
"Anh Chá có gì tốt? Anh ta làm sao cao quý bằng hoàng tử Tây Ban Nha như tôi được?" Lý Tư Đặc không cam lòng oán trách. Anh ta ưỡn ngực, lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ còn hơn cả ánh mặt trời với Lâm Khả Nhi, bày ra sức quyến rũ vô hạn với cô.
"Hoàng tử rất tôn quý, anh để lại những thứ đó cho cô gái cần anh đi." Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, khiến Lý Tư Đặc quay đầu lại.
Lý Tư Đặc không hiểu nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một đám cô gái chừng mười mấy tuổi đang hưng phấn nhìn về phía anh. Anh liền tiêu sái nở nụ cười mị hoặc với họ, khiến đám người này lập tức hôn mê.
Thấy đám con gái kia đang nhao nhao muốn lấy lòng Lý Tư Đặc, Lâm Khả Nhi đẩy anh thúc giục: "Còn không mau qua đó, không thấy nhiều người đẹp như vậy đều coi trọng anh nha?"
Lý Tư Đặc cũng không đứng dậy, chỉ vẫy tay một cái với đám mỹ nữ, sau đó anh ta đắc ý chau mày, kiêu ngạo quay đầu lại nhìn Lâm Khả Nhi: "Thế nào? Tiểu mỹ nhân, thấy được sức quyến rũ của anh rồi chứ? Bỏ qua anh là em tổn thất đó nha."
"Tổn thất? Sao tôi lại không có cảm giác đó?" Lâm Khả Nhi chớp chớp mắt nghịch ngợm cười, ngây thơ nhìn Lý Tư Đặc. Bộ dáng không quan trọng của cô hiển nhiên không đem một hoàng tử như anh ta nhìn ở trong mắt, thậm chí là coi thường không thèm nhìn một cái.
"Nhóc con nghịch ngợm, toàn nói những lời anh không thích nghe." Lý Tư Đặc lấy tay lần nữa gõ lên đầu Lâm Khả Nhi, "Trên đầu của anh đúng là đội vương miện của hoàng tử Tây Ban Nha, ai mà không dốc sức muốn lấy lòng anh hả? Cũng chỉ có em, cô bé ngốc này, mới có thể không đem anh để trong mắt."
"Thối phí phí, anh muốn đánh tôi ngu luôn à?" Lâm Khả Nhi bất mãn đấm vào lồng ngực cứng rắn của anh, không thèm để ý việc anh toét miệng cười.
Quả đấm nhỏ của cô liền bị lòng bàn tay dày rộng của Lý Tư Đặc bao lấy, cũng không động đậy được nữa.
"Buông tôi ra!" Cô liều mạng giãy giụa, lại bị Lý Tư Đặc vững vàng nắm lấy, không cách nào tránh ra.
Lý Tư Đặc làm sao lại nhìn cô như vậy nha? Ánh mắt kia giống như muốn đem cô cắn nuốt sạch sẽ, mang nhiệt độ nóng rực, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, ánh mắt xấu hổ nhìn thẳng vào anh ta.
Lý Tư Đặc kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở bên môi hôn nhẹ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Tiểu mỹ nhân, đánh em ngốc không phải tốt hơn sao? Anh có thể phụ trách chăm sóc em cả đời."
Nghe được lời Lý Tư Đặc nói, Lâm Khả Nhi cười xấu xa đem quả đấm vung vẩy trước mắt anh ta, hung dữ nói: "Vậy tôi đây đánh anh thành ngốc cũng tốt, để cho tôi chăm sóc anh. Yên tâm đi, Lý Tư Đặc đáng thương, tôi sẽ tìm mấy người khỏe mạnh coi chừng anh, quyết không để anh chạy trốn đi khắp nơi dọa người nữa."
"Lâm Khả Nhi!" Lý Tư Đặc vô lực buông tay Lâm Khả Nhi ra.
Tại sao anh ám chỉ rõ ràng mà cô cứ nhất định không hiểu lòng của anh đây?
Mặc dù anh có thói quen khắp nơi lưu tình, mỗi xó xỉnh trên thế giới đều có những cô tình nhân phong tình vạn chủng khác nhau, nhưng gặp phải Lâm Khả Nhi, tim của anh mới hoàn toàn bị chiếm đóng.
Cảm thấy ầm ĩ đủ rồi, Lâm Khả Nhi liền kéo tay Lý Tư Đặc nói: "Thối phí phí, mang tôi đi đua xe."
"Tiểu mỹ nhân, em tuyệt không hiểu lòng anh." Lý Tư Đặc bất đắc dĩ đứng dậy, vừa oán trách, vừa đưa Lâm Khả Nhi rời đi.
"Lòng của anh không cần tôi hiểu, để cho phí phí cái của anh hiểu là đủ rồi." Lâm Khả Nhi che miệng cười trộm.
"Phí phí cái của anh chính là em đó." Lý Tư Đặc xoay người lại thất bại gầm nhẹ.
"Nhanh lên xe, không cần đứng đây chịu sự dòm ngó." Lâm Khả Nhi đẩy Lý Tư Đặc lên ghế lái phụ, mình thì nhảy lên ghế lái, vươn tay về phía anh ta ra lệnh, "Thối phí phí, đưa tôi chìa khóa xe."
Lý Tư Đặc đành phải ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho Lâm Khả Nhi, nhưng vẫn không quên dặn dò một câu: "Lái chậm một chút, không được hại anh bị ghi giấy phạt."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Lâm Khả Nhi nháy mắt mấy cái, tra chìa khóa xe vào ổ, nổ máy, đạp chân ga liền lái xe lao vút đi với tốc độ chóng mặt.
"Chậm một chút!"
"Không được! Như vậy mới kích thích!"
"Trả xe lại cho anh!"
"Không trả, hiện tại thuộc về tôi!"
"Nơi này là khu sầm uất, phải hạn chế tốc độ."
"Sợ cái gì? Dù sao bị tóm đến phạt cũng không phải là tôi." Lâm Khả Nhi cười xấu xa, làm mặt quỷ với Lý Tư Đặc.
"Đúng là không phạt em, phạt anh đây nè!" Lý Tư Đặc cắn răng gầm nhẹ.
Lâm Khả Nhi nghe xong không nhịn được vui vẻ cười lớn.
Trêu chọc phí phí thật vui, cùng anh ta đùa giỡn khiến cô rất vui vẻ.
Hai người lại đánh lại ồn ào chơi đùa suốt một ngày, Lâm Khả Nhi mới lái xe trở về nhà Đường Chá. Nhảy xuống xe, cô vẫy tay nói với Lý Tư Đặc: "Thối phí phí, hôm nay thật vui, lần sau anh lại tới tìm tôi đi chơi nhé."
"Không tìm em thì tìm ai? Em chính là phí phí cái của anh." Lý Tư Đặc Nhị Thế đột nhiên kéo cái cổ của Lâm Khả Nhi qua, hôn trộm một cái lên môi cô.
Lúc Lâm Khả Nhi còn kinh ngạc, Lý Tư Đặc đã tiêu sái lái xe rời đi.
Lâm Khả Nhi vừa đưa tay vuốt lên cánh môi vẫn còn nóng hổi của chính mình, sững sờ, liền bị người ta kéo vào trong nhà.