"Tôi hiểu." Đường Chá gật đầu một cái, trên mặt tràn đầy vẻ buồn rầu.
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, Đường Chá trở lại bên giường cha mình, đưa tay cầm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của ông. Trên khuôn mặt ông đã hiện đầy vẻ tang thương sau bao năm tháng vất vả, cuộc sống mười sáu năm trong lao ngục khiến một người đàn ông vốn mạnh mẽ như rồng hổ trở thành một vị lão ông.
Bản thân anh đã từng muốn nhờ cậy các mối quan hệ để cha mình có thể được giảm hình phạt, nhưng lương tâm của anh lại không cho phép anh làm như vậy. Cha của anh chỉ phải chịu đựng một chút ít khổ sở bị hành hạ, so với lỗi lầm ông gây ra với cha của Phong thì không thể sánh nổi. Đều do cha của anh năm đó mắt mù, thế nhưng lại tin tưởng vào lời nói sắng bậy của người phụ nữ kia, hại Vân thị phá sản, hại cha của Phong phải nhảy lầu tự sát. Nghiệp chướng nặng nề như vậy là do ông gây ra, vậy nên ông phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Vừa nghĩ tới đây, kế hoạch cứu cha ra khỏi tù của Đường Chá liền tan biến, để cho ông ở trong ngục chuộc lại tội lỗi của mình mới là quyết định đúng đắn. Nhưng ông giống như cũng không có nhận ra lỗi lầm của mình, ngược lại đối với Phong vẫn sinh lòng chán ghét như cũ.
Thật không biết nên như thế nào mới có thể làm cho cha tỉnh ngộ.
"Anh Chá, bác không sao chứ?" Lâm Khả Nhi đến bên cạnh Đường Chá, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, cha rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi." Đường Chá vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi , an ủi cô.
Lâm Khả Nhi đột nhiên bá đạo đem mặt của Đường Chá quay lại đối diện với mình, thái độ khác thường , hỏi "Anh Chá, anh hãy nói thật cho Khả Nhi biết, nếu như bác trai nhất định ép anh cưới Lệ Tây Á, anh sẽ làm như thế nào? Anh sẽ nghe lời bác sao?"
Cô chưa từng có cảm giác hoảng hốt như vậy, vẫn tưởng rằng chỉ cần anh Chá yêu cô là ok rồi, lại không nghĩ rằng nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Ba Đường quả thật chính là một ông già bảo thủ, một ít cũng không thông tình đạt lý. Nếu ông ấy kiên trì muốn anh Chá cưới Lệ Tây Á, cô nên làm cái gì? Cô đã không thể sống mà không có anh Chá nữa rồi
Nhìn ra sự hốt hoảng trong mắt tiểu Khả Nhi, Đường Chá cười nhạt cầm tay nhỏ bé của cô, đưa chúng đặt ở mình bên môi thâm tình che chở : "Tiểu Khả Nhi, tin tưởng anh Chá, Lệ Tây Á quyết sẽ không là chướng ngại chúng ta, cho dù là bây giờ, và cũng sẽ là không bao giờ. Tương lai của anh là thuộc về em, tiểu Khả Nhi, cuộc đời này, anh sẽ chỉ kết hôn với em."
Nghe được lời nói của Đường Chá, trên mặt Lâm Khả Nhi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười sáng lạn. Cô ôm mặt của Đường Chá, đem cánh môi xinh đẹp in vào đó, mặc dù vẫn là nụ hôn không lưu loát nhưng lại mang đến cho Đường Chá cảm giác hưng phấn không thôi.
Đường Chá nhiệt tình đáp lại, anh một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi, đi ra khỏi phòng của ba Đường.
Bọn họ đi tới phòng bếp, Đường Chá để cô ngồi trên bồn rửa, từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà cùng một túi bánh mì.
Lâm Khả Nhi trầm mê nhìn Đường Chá tự tay nấu cơm cho cô, trong lòng ngọt ngào . Anh Chá điều hành Đường thị một ngày kiếm tỷ bạc thế nhưng lại vì cô mà tự mình xuống bếp, có thể nào không để cho cô cảm động nha?
Khi Đường Chá làm xong sandwich đem cho tiểu Khả Nhi thì tâm hồn cô đã sớm bay đi đâu.
Hai người một người một miếng, thân mật chia sẻ sandwich trong tay , Đường Chá còn vừa ăn, vừa hôn Lâm Khả Nhi, không ngừng đem nước miếng ngọt ngào trong miệng cô mút hết vào trong miệng mình.
"Thơm quá!" Đường Chá vẫn chưa thỏa mãn liếm môi của mình, dùng một đôi tròng mắt đen tinh xảo nhìn tiểu Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bị Đường Chá hôn nhiệt tình đến đỏ bừng cả mặt, cô nháy nháy mắt, che giấu ngượng ngùng của mình: "Sandwich ăn ngon thật."
Ngón tay Đường Chá nhẹ nhàng mân mê ở trên môi Lâm Khả Nhi , mập mờ gần sát bên môi cô nói: "Nơi này càng ăn ngon."
Nói xong, môi của anh liền cắn nuốt sạch cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi , lần nữa khơi lên nhiệt tình vô tận.
Hồi lâu sau, Đường Chá mới buông tha cho cánh môi của Lâm Khả Nhi, thở hồng hộc nói: "Thật là muốn ở chỗ này ăn hết em!"
Lâm Khả Nhi đem hai cánh tay treo ngược ở trên cổ của Đường Chá, dí dỏm nói: "Vậy hãy nhanh ăn đi! Tiểu Khả Nhi không có phản đối."
Đường Chá trợn to hai mắt, ngắt đầu mũi nhỏ đang ngạo nghễ ưỡn lên của cô , lại dùng âm thanh tràn đầy cưng chìu nói: "Đứa nhỏ tinh nghịch, không cần dụ hoặc anh."
Lâm Khả Nhi cười hì hì, cô nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ngây thơ mà cười nói: "Chẳng lẽ anh Chá không thích?"
"Thích! Thích đến mức hận không thể lập tức biến thành sói xám lớn. Nhưng là hôm nay anh Chá có chuyện quan trọng, phải đến công ty." Đường Chá bất đắc dĩ nói .
Lệ Tây Á xuất hiện làm cho hắn rốt cuộc phải quyết định, nên sớm phải thu lưới lại. Bắc Dã Thương bên kia, cũng nên hành động, anh sẽ khiến cho hắn phải bể đầu sứt trán, báo thù hắn trước đây.
"Tối nay đi không được sao?" Lâm Khả Nhi đáng thương nháy đôi mắt ai oán, bộ dáng lã chã chực khóc này của cô khiến Đường Chá không nỡ buông cô ra.
Lòng hắn đầy thương yêu, nâng mặt của tiểu Khả Nhi lên, ở trên môi sưng đỏ của cô khẽ hôn.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đem áo sơ mi Đường Chá tháo ra, đem bàn tay mảnh mai nhỏ bé dán lên lồng ngực màu đồng cường tráng .
Bị Lâm Khả Nhi đột nhiên tập kích làm đảo loạn tâm trí, Đường Chá gầm nhẹ ôm lấy Lâm Khả Nhi, anh ngồi ở trên ghế, đem tiểu Khả Nhi thả vào trên đùi của mình, thân thể hai người chỉ cách nhau một lớp vải thật mỏng, thậm chí anh có thể cảm nhận được hương thơm kín đáo của cô.
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, Đường Chá đã bị khát vọng mânhx liệt khống chế tâm hồn. Anh một tay kéo rơi y phục của tiểu Khả Nhi , vọt vào nơi tràn đầy thơm tho cùng ẩm ướt
"A!" Lâm Khả Nhi cắn đầu vai Đường Chá , kích tình kêu lên. Trên mặt của cô lộ ra một nụ cười xấu xa, nghịch ngợm, đến cả khóe mắt cũng tràn đầy nụ cười.
Anh Chá của cô thật đáng yêu, hoàn toàn bị cô nắm giữ, chỉ cần cô muốn là có thể hoàn toàn lấy được anh. Cô sẽ không bao giờ đau lòng nữa, cũng sẽ không bao giờ phí sức bẫy anh nữa.
Anh Chá, anh là người đàn ông của tiểu Khả Nhi , cả đời đều là như vậy!
Tình yêu của Đường Chá khiến Lâm Khả Nhi không nén nổi mà kêu ra tiếng.
Anh Chá quả thực là trong đàn ông cực phẩm , mỗi một lần đụng chạm vào đều đạt tới chỗ sâu nhất, làm hại cô chỉ có thể vô dụng ôm chặt cổ của anh, đem đầu anh ép chặt vào ngực mình.
Bị anh nhiệt tình cắn mút, Lâm Khả Nhi cảm giác mình sắp muốn điên rồi, trong cơ thể cô, mỗi một cái dây thần kinh cũng bởi vì Đường Chá đụng chạm mà cực kỳ hưng phấn, muốn hét lên to hơn.
Quá nhiều kích tình giống như sóng biển hướng cô cuốn lấy, để cho cô ở trong ngực Đường Chá run rẩy kịch liệt