Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

124: Ta Thông Minh Có Được Không


“Mẫu phi yên tâm, chuyện này con dâu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Vân Quán Ninh nhẹ nhàng đáp lại.

Nàng ngoan ngoãn như vậy sao?
Đức Phi vô cùng nghi ngờ nhìn nàng, luôn có cảm giác là nàng lại tính giở trò gì đó, trong lòng nảy ra những suy nghĩ không tốt.

“Tốt nhất là người đừng có nảy ra ý đồ gì, nếu không hoàng thượng và Diệp Nhi bên kia sẽ không tha cho ngươi!”
Bà ta đe dọa Vân Quán Ninh.


Vân Quản Ninh không tức giận với những lời đe dọa của bà ta mà ngược lại còn cười: Mẫu phi, người đừng lấy bụng dạ của tiểu nhân để đo lòng quân tử.”
“Con dâu bận như vậy! Nếu đã đồng ý chữa bệnh cho người thì tuyệt đối sẽ không tự gây phiền phức cho bản thân! Nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho người.”
Nàng thật sự nghĩ bà ta rất rảnh rỗi?
“Ngươi thì bận rộn cái gì? Đang bận tính kể Tự Tuyết sao?”
Đức Phi liếc nhìn nàng một cái.

Vân Quán Ninh nghẹn một hơi ở trong cổ họng, vốn định nổi giận, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Đức Phi...!
Bỏ đi bỏ đi!
Bà ta là người bệnh, bà ta là người bệnh!
Vân Quán Ninh lẩm nhẩm trong lòng mấy lần, lúc này mới hít sâu một hơi, nén tức giận lại.

“Mẫu phi, người yên tâm! Nếu như Tần Tự Tuyết chịu thành thật làm Doanh Vương phi của nàng ấy, thì cũng sẽ không tính kế ta và vương gia.

Con dâu cũng không phải là người không biết lý lẽ, sẽ không chủ động làm bất cứ điều gì xấu với nàng ấy”
“Người hiền lành rộng lượng như vậy sao?”
Đức Phị tiếp tục nghi ngờ chất vấn.

Vân Quán Ninh: "..”
“Ngươi không nói, là thừa nhận bị trúng tim đen rồi?”

Đức Phi tiếp tục chất vấn.

Vân Quán Ninh rất muốn lấy cây kim, khâu cái mồm đang lải nhải của bà ta lại!
Nói chuyện với Đức Phi thật tốn sức, đúng là đàn gảy tai trâu, tốt nhất là nàng không nên nói
nữa!
Cũng may lúc này, Lý ma ma đã mang thuốc tới.

Vân Quán Ninh mở ra xem, hầu hết thuốc này đều là thuốc thanh nhiệt, nhưng lại có một ít mùi của thuốc chữa phong hàn.

Vả lại trộn lẫn các loại dược liệu này với nhau có chút không hợp lý, ngược lại sẽ càng nóng hơn.

Nếu như Đức Phi uống thuốc này mỗi ngày, bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.

Vì thế, nàng chọn ra một vài vị dược liệu, rồi viết cho Lý ma ma một phương thuốc, dặn dò bà ta tới Thái y viện, lấy những loại thuốc này về.

Sau khi có được sự đồng ý của Đức Phi, Lý ma ma ngay lập tức cầm phương thuốc chạy ra ngoài.

Thấy Vân Quán Ninh đăm chiêu nghiên cứu những loại thuốc này, cuối cùng Đức Phi không nhịn được mà hỏi nàng: “Vân Quản Ninh, trong lòng bổn cung luôn có một thắc mắc.”
“Mẫu phi cứ hỏi.”

“Không phải người bị Diệp Nhi giam trong Thanh Ánh Viện bốn năm sao? Người học y thuật này từ ai vậy?”
Đức Phi cau mày: “Hoàng thượng có nói, y thuật của người có lẽ còn cao hơn cả thái y.

Bổn cũng rất khó hiểu, tại sao bốn năm trước người lại không hề biết chút gì về y thuật?”.

Đám thái y đó, dù cho có dùng hết cả đời cũng không thể học được y thuật cao siêu như vậy.

Nhưng làm sao Vân Quán Ninh có thể học được y thuật cao siêu như vậy chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi?
“Mặc dù bốn cung ghét người, nhưng người của bốn năm trước và bốn năm sau vẫn khiến bổn cũng rất bất ngờ.”
Ánh mắt của Đức Phi đầy nghi ngờ nhìn về phía của nàng: “Ngươi thật sự là Vân Quán Ninh? Không phải là bị người khác giả mạo đấy chứ?”
Nghe thấy lời này, Vân Quán Ninh lộ ra vui vẻ: “Giả mạo?”
“Mẫu phi, ai mà không biết Minh Vương phi là người khiến người khác chán ghét nhất? Cho dù là có cao nhân nào trên thế gian này muốn giả mạo, thì cũng sẽ không bao giờ muốn giả mạo người có tiếng xấu, bị mọi người chán ghét mà vứt bỏ như ta chứ?”
“Cái lý lẽ này cũng đúng đấy chứ.”
Đức Phi gật đầu: “Vậy ngươi giải thích như thế nào về y thuật của ngươi?”
.

125: “Chắc Chắn Là Phải.”


Mấy người này, đều không phải là người bình thường.

Dám tính kế với người của triều đình, chính là động thể làm nhà xúc phạm sao thái tuế rồi.

Buổi tối hôm thành thân với Mặc Diệp, vẫn còn tằng tịu bất chính với gia đình... đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?

Vân Quán Ninh cau mày: “Mẫu phi, muốn nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng! Nếu người cứ tiếp tục công kích thân thể ta như vậy, ta sẽ không để ý tới người nữa!”

Bây giờ Đức Phi mới biết rõ đức hạnh của nàng là như thế nào.

Nói chuyện với bà ta mà không biết lớn nhỏ như vậy, đúng là thành thói quen rồi.

Bà ta vừa định mở miệng, thì thấy Lý ma ma nổi giận đùng đùng bước vào: “Nương nương, vương phi, nô tỳ tức chết rồi!”

Vân Quán Ninh ngẩng lên nhìn, chỉ thấy vẻ mặt giận dữ của bà ta, trong tay vẫn còn cầm

phương thuốc, cau mày hỏi: “Lý ma ma, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Nương nương, vương phi”

Lý ma ma cầm phương thuốc đi tới: “Nô tỳ đến thái y viện, nhưng thái y lại không bốc thuốc cho nô tỳ!”

“Tại sao lại như vậy?”



Đức Phi cũng cau mày.

Lý ma ma là người ở bên cạnh bà ta, thường ngày được bà ta phân phó đi làm những công việc vặt, người trong cung đều biết là người của bà ta, cho nên không ai dám xúc phạm đến Lý ma ma.

Vậy mà hôm nay người của thái y viện lại liều lĩnh như vậy sao?

“Thái y nói rằng mấy vị thuốc này đang thiếu, trước mắt không thể lấy ra được. Nhưng nô tỳ đã nhìn thấy rõ ràng, trong cái tủ đó không hề thiếu thuốc!”

Cho nên bà ta mới tức giận như vậy.

“Nói như vậy có nghĩa là người của thái y viện không muốn bốc thuốc sao?”

Mặc dù Vân Quán Ninh đang hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.

Lý ma ma gật đầu: “Nô tỳ không có cách nào khác, buộc lòng phải ra về tay không?”

“Vương phi, trước mắt nên làm thế nào?”

Đức Phi đã biết ban nãy khi Lưu thái y khám cho bà ta xong, vừa rời đi tức thì bị người của Triệu hoàng hậu đưa đến Khôn Ninh Cung...

“Chắc chắn là mấy vị thuốc này phải không?”



Bà ta nhìn về phía Vân Quán Ninh.

Hậu cũng thật rắc rối.

Ngày thường vì để bảo vệ bản thân, không liên lụy đến Mặc Diệp và Mặc Phi Phi. Trước đây từng chạm trán với Triệu hoàng hậu, Đức Phi trước nay có thể nhịn được thì sẽ nhịn, không nhịn được nữa thì mới nói.

Theo nàng thấy, cùng lắm chỉ là mấy vị thuốc mà thôi!

“Chắc chắn là phải.”

Vân Quán Ninh gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong số những loại thuốc do Lưu thái y kê cho mẫu phi, mặc dù là thuốc thanh nhiệt, nhưng nói thuốc chữa phong hàn là không đúng.”

“Các loại thuốc này được trộn lẫn vào với nhau, trái lại sẽ gây khô nóng”

Đức Phi nhíu chân mày càng chặt hơn.

Lúc nãy khi Vân Quán Ninh đến đây, bà ta đã uống thuốc rồi.

Nhưng chân răng lại càng đau hơn nữa, dường như cả mặt cũng sưng hơn, sự tức giận trong lòng chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên, ước rằng mình có thể đập tất cả mọi thứ trong Vĩnh Thọ Cung để trút giận.

Vốn cho rằng là vì nhìn thấy Vân Quán Ninh nên bà ta mới tức giận.

Nhưng nghe nàng nói mới biết, có thể là do vị thuốc này gây ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK