Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666

Trong quân đội, bởi vì hai người bọn họ không giống những phó tướng khác, ra vẻ rất là a dua quyết định của Liên Tư Thành.

Cho nên ít nhiều gì cũng bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng vốn đã có chút không hài lòng.

Bây giờ Điền Tư Nhật chỉ ra một con đường mới, không phải là không thể thử sức thử, chiến đấu cho tương lai của bản thân.

Bởi vậy lúc nhận được thư, sau khi bàn bạc và suy nghĩ cẩn thận, bọn họ mới gửi cho Điền Tư Nhật câu trả lời như vậy.

Tiếp theo đây phải tìm một thời gian thích hợp để thả Triệu Khương Lan và Điền Tư Nhật ra ngoài, đồng thời cũng phải âm thầm thuyết phục các binh lính thuộc hạ của mình cùng nhau rời đi.

Lúc giữa tháng và cuối tháng của mỗi tháng, sẽ là ngày mà đội quân phụ trách kỷ luật của toàn quân doanh đổi ca.

Mấy ngày sau chính là giữa tháng này.

Vừa hay là ngày mà thuộc hạ của Diêu Hoàng Đình tuần tra doanh trại chính và canh gác nhà lao.

Vốn dĩ Triệu Khương Lan không nghĩ đến điều gì, nhưng mà nàng phát hiện gương mặt của những kẻ canh ngục ở bên ngoài đã thay đổi rồi, không phải là đám người trước kia nữa.

Đợi đến khi đêm khuya mọi thứ đều tĩnh lặng, trong hành lang của nhà lao đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Triệu Khương Lan lúc này đang lim dim sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại.

Liền thấy có một người đi đến ngục giam bên cạnh của Điền Tư Nhật, Điền Tư Nhật nhìn thấy hắn, cả người liền rất vui vẻ.

Hắn nhỏ giọng nói: “Lão Diêu, cuối cùng huynh cũng tới rồi!”

Triệu Khương Lan lập tức tỉnh táo, nàng đến gần thỏ thẻ hỏi: “Điền đại ca, người này là bạn của huynh hả?”

Diêu Hoàng Đình nhìn Triệu Khương Lan gật gật đầu.

“Ta biết huynh, huynh là vu y mà mấy hôm nay Liên Tư Thành vừa dẫn về. Xem ra tướng quân không hề đổ oan cho huynh, quả nhiên huynh không phải thật lòng đầu hàng.”

Triệu Khương Lan có chút căng thẳng, sợ nếu như người này có ý đồ khác hoặc cố ý đến đây để lôi kéo nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Khương Lan, Diêu Hoàng Đình lại bật cười.

“Huynh đừng có sợ, ta đến để thả hai người đi mà.”

Nói xong, hắn lấy chìa khóa mở xiềng xích trên tay của Điền Tư Nhật ra, sau đó lại đi đến bên cạnh, thả Triệu Khương Lan ra.

“Hôm nay những người đi tuần tra ở phía ngoài có một nửa là thuộc hạ của ta, nhưng còn một nửa không nằm trong phạm vi quản lý của ta. Ta đã cho người cố ý mua rượu để chuốc say những người đó rồi, các người mau thay đồ màu xanh da trời này đi. Bây giờ bên ngoài chắc đang hăng hái uống rượu lắm, không ai đến nhà lao vào lúc này đâu.”

Vẻ mặt Điền Tư Nhật biết ơn nhìn về hắn: “Vậy huynh và Tần Mạnh Phi có dẫn binh đi cùng với bọn ta không?”

“Có, nhưng chúng ta sẽ chia ra làm hai đường. Bây giờ Tần Mạnh Phi đã đi đến nơi khác rồi, chúng ta sẽ tập hợp ở trước đường lên núi Cửu Điền, bởi vì đi đường sông rất dễ bị người ta phát hiện, nên bọn ta đã bàn bạc sẽ đi một đoạn đường bộ trước. Rồi sẽ ngồi thuyền xuất phát ở một bến đò cách xa nơi đại quân đóng quân, vậy thì có thể tránh khỏi sự truy bắt của thủy quân Đông Nam rồi.”

Hai người cũng không nán lại lâu thêm nữa, lập tức chồng quần áo ở phía bên ngoài.

Sau đó cúi đầu xuống, đi ra ngoài cùng với Diêu Hoàng Đình.

Ở trong một cái lều cách đó không xa, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng cạn ly cạn chén, và cả tiếng nói chuyện rất náo nhiệt.

Nhưng mà thuộc hạ của Diêu Hoàng Đình có tới hơn hai ngàn người, vấn đề bây giờ là làm sao có thể dẫn một đám người lớn như vậy đi được.

Suy cho cùng thì bên ngoài doanh trại cũng có không ít những cụm binh lính phân tán lẻ tẻ, một khi tiếng động quá lớn sẽ gây ra phiền phức, sẽ khiến Liên Tư Thành nghi ngờ.

Vậy thì tất cả mọi người đều không đi được rồi, ngược lại còn dẫn đến họa sát thân.

Đừng nghĩ nữa, Diêu Hoàng Đình sớm đã có chuẩn bị rồi.

“Không cần lo lắng, tí nữa các người sẽ biết thôi.”

Sau khoảng thời gian một nén nhang, đột nhiên có người cưỡi ngựa đến doanh trại chính.

Mấy người đó cứ hét lớn lên: “Không hay rồi, không hay rồi! Kho lương thực của chúng ta ở thị trấn Tiền Đức và Phú Niên đã cháy rồi. Mọi người mau mau đi dập lửa đi!”

Rất nhanh, Liên Tư Thành đã bị quấy rầy đến, lúc này đang là canh ba nửa đêm, Liên Tư Thành đang ngủ say.

Đến quần áo hắn ta cũng chưa kịp mặc xong, vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy, sao đang yên đang lành kho lương thực lại xảy ra chuyện chứ? Không lẽ là quân triều đình lén đi bên cạnh chúng ta ra tay hay sao? Hôm nay là ai canh giữ kho lương thực?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK