Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1602

Mộ Dung Bắc Uyên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh: “Nàng có chắc chắn là muốn bái đường ở đây không? Nhưng mà ở đây đơn sơ quá, rõ ràng là thiệt thòi cho nàng lắm, hay là bỏ đi.”

“Không hề đơn sơ mà”

Nàng chỉ vào vầng trăng trên trời: “Chàng nhìn xem, vầng trăng sáng có thể làm chứng cho chúng ta. Có trời đất làm mai, sau lưng có Bồ Tát mặt mày phúc hậu âu yếm nhìn chúng ta, tất cả mọi thứ đều vừa đủ mà”

Nghĩ tới đây, Triệu Khương Lan kéo Mộ Dung Bắc Uyên đến dưới một gốc cây ngọc lan.

“Hôm nay chúng ta đều mặc áo cưới màu đỏ chót, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy đâu. Tuy rằng quần áo hai ta mặc lộn của nhau, nhưng bầu không khí vẫn rất là giống một đám cưới mà.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe được điều này, trong lòng hắn chợt bừng lên một niềm ấm áp. Thời gian đã trôi qua lâu rồi, thậm chí hắn đã không còn nhớ ban đầu ban thân đã ôm trong lòng nỗi oán hận như thế nào khi phải thành hôn với Triệu Khương Lan. Có trách thì chỉ trách lúc ấy mắt hắn bị mù, suýt chút nữa đã bỏ lỡ một nữ nhân tốt như vậy rồi.

“Được rồi, cứ nghe theo nàng vậy. Chúng ta ở nơi này chính thức lạy trời đất một lần nhé.”

Triệu Khương Lan đứng song song với hắn, hai người cùng nhìn về phía bầu trời.

Nàng khe khẽ thầm thì: “Trăng sáng ở trên cao, xin hãy làm chứng cho hai chúng ta. Ta, Triệu Khương Lan…

Mộ Dung Bắc Uyên liếc nàng một cái rồi khẽ mỉm cười: “Ta, Mộ Dung Bắc Uyên…”

Triệu Khương Lan tiếp tục nói: “Hôm nay ở nơi này chính thức kết nghĩa phu thê. Ta bằng lòng cưới mỹ nhân xinh đẹp tuyệt vời ở bên cạnh làm thê tử. Từ nay về sau, với trách nhiệm của một phu quân, ta sẽ trở thành một đấng nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất!”

Mộ Dung Bắc Uyên vỗ vỗ trán: “Nàng đứng đắn một chút đi, ta đang cực kỳ là nghiêm túc đây này”

“Được rồi, được rồi, ta không đùa nữa, để ta nói lại.

Nàng giọng: “Ta, Triệu Khương Lan, bằng lòng gả cho nam nhân ở bên cạnh, từ nay về sau ta sẽ tôn trọng chàng và yêu chàng, sẽ cùng chàng chia ngọt sẻ bùi, cho dù chúng ta trải qua giàu sang thuận lợi hay nghèo khó trắc trở, ta đều sẽ không bao giờ buông tay chàng”

Mộ Dung Bắc Uyên nói tiếp: “Ta, Mộ Dung Bắc Uyên, bằng lòng cưới Triệu Khương Lan làm thê tử, vĩnh viễn bảo vệ và yêu thương nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ oan ức tủi khổ nào. Cả đời này, cho dù hoàn cảnh có ra sao, ta sẽ đều cố hết sức mình để cho nàng những điều tốt đẹp nhất, để nàng trở thành người nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian. Hy vọng chúng ta đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa

Hai mắt của Triệu Khương Lan đỏ hoe, nàng nghẹn ngào nói: “Nhất bái thiên địa.

Hai người cúi đầu lạy một cái thật sâu.

Bởi vì nghĩ tới Chiêu Vũ đế và hoàng hậu không có ở đây, nên Triệu Khương Lan nói tiếp: “Nhị bái thần linh”

Hy vọng Bồ Tát trong miếu có thể phù hộ cho tình yêu của họ bền chặt đến già.

“Phu thê giao bái.”

Nghe vậy, cả hai xoay người lại đứng đối diện nhau, củi người xuống lạy tạ đối phương. Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, hai người nở nụ cười nhìn nhau.

Trong đôi mắt của Mộ Dung Bắc Uyên thậm chí còn loé lên những giọt nước mắt lóng lánh, dường như vào lúc này, cái gai cắm trong lòng hắn cuối cùng cũng được nhổ ra rồi.

Rốt cuộc hắn cũng đã có cơ hội làm hòa với quá khứ của hắn rồi. Nghe thấy Triệu Khương Lan nói câu vừa rồi, Mộ Dung Bắc Uyên không thể không trêu chọc nàng.

“Sau khi phu thê giao bái xong thì làm gì nào? Không phải là vào động phòng hay sao?”

“Động phòng? Chàng cũng biết nơi này chỉ là một cái miếu đổ nát, như thế này làm sao mà động phòng được. Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên chìa tay ra và ôm lấy eo nàng.

Hai người cứ thế ngã xuống bãi cỏ bên cạnh và sóng vai nằm cạnh bên nhau.

Triệu Khương Lan nghe Mộ Dung Bắc Quý nói: “Sông núi cuộn rèm, trăng sao cùng xuống. Vào giờ phút này, ta lấy mặt đất làm giường và bầu trời làm lọng, thật hạnh phúc biết bao!”

Triệu Khương Lan được bao bọc trong niềm vui sướng và mãn nguyện khôn tả, lặng lẽ vùi đầu vào trong ngực hắn, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh, vì vậy hắn đã bế nàng và đưa nàng vào lại trong miếu. Nhìn thấy những người xung quanh đều đã ngủ say, hẳn không kìm lòng được liền nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Trời vừa sáng, họ lại tiếp tục lên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK