Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Diệp: “..” 

Mới vừa rồi, không phải là mẫu tử hai người họ đụng vào ngực của hắn hay 

sao? 

Giờ lại còn trách hắn đi đứng không nhìn đường? 

Bỏ đi, nữ nhân của hắn, nhi tử của hắn, hắn nhịn! 

Mặc Diệp hít sâu một hơi, giọng nói có hơi bất mãn nói: “Hai người đi đâu? Không biết hôm nay là ngày gì sao?” 

“Ngày gì cơ?” Vân Quán Ninh dừng lại. 

Hai mẹ con rất ăn ý ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nghi hoặc giống nhau như đúc. 

“Hai người thật sự không biết?” 

Lửa giận trong lòng Mặc Diệp, đã ầm ĩ” vọt lên đỉnh đầu. Hắn cắn răng, giận dữ nhìn Vân Quán Ninh: “Nàng thật sự không biết? 

“Không biết chính là không biết, chàng có cần hỏi nhiều lần như vậy không?” 

Vân Quán Ninh mất hết kiên nhẫn. 

Mặc Diệp đành phải quay đầu nhìn Viên Bảo: “Viên Bảo, con cũng không 

biết?” 

Hắn ôn hòa với Viên Bảo hơn rất nhiều. 

Tiếc là Viên Bảo lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bộ dáng nhỏ nhắn kia cứ như một Vân Quán Ninh phiên bản thu nhỏ: “Không biết chính là không biết, phụ thân có cần phải hỏi nhiều lần như vậy không?” 

Mặc Diệp: “…” 

Như Ngọc đi ở phía sau hắn, chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình thật sự quá là 

thảm! 

Ở trong kinh thành thì có lẽ chủ tử nhà hắn ta là nam nhân kém cỏi nhất. 

Vẻ vang trên triều đình có ích lợi gì? 

Ở nhà chủ tử nhà mình luôn luôn là người có địa vị thấp nhất! 

Thấy thế, Như Ngọc thật sự không nhịn được nữa, hắn ta thay Mặc Diệp đáp: “Vương phi, tiểu công tử, sao hai người có thể quên ngày quan trọng như vậy chứ?” 

“Hôm nay là sinh nhật của chủ tử nhà ta.” 

Vân Quán Ninh hơi bất ngờ: “Hôm nay là ngày phá vỏ của chàng à?” 

“Ngày phá vỏ?” 

Trong đầu Mặc Diệp tràn đầy sương mù. 

Viên Bảo đứng ở bên cạnh giải thích: “Chính là sinh nhật của huynh đấy! Mỗi năm vào ngày phá vỏ của ta, mẹ đều sẽ làm bánh sinh nhật cho ta.” 

“Huynh chưa được ăn bao giờ đúng không? Hi hi.” 

Mặc Diệp càng nhíu mày chặt hơn: “Bổn vương đầu biết mình chui ra từ cái vỏ nào đâu, ngày phá vỏ gì chứ?” 

Còn cả bánh sinh nhật gì nữa chứ, có gì lạ lùng đâu. 

Hắn tỏ ra là mình không quan tâm. Nhưng vẫn hỏi Viên Bảo: “Bánh sinh nhật là gì?” 

“Ngon lắm ạ. Huynh chưa được ăn bao giờ phải không? Khuôn mặt nhỏ của Viên Bảo rất đắc ý. 

Như Ngọc tiến lại gần nói: “Tiểu công tử, thật sự ngon như vậy sao?” 

Như Mặc bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Nhìn bộ dạng của ngươi cứ như chưa từng thấy cái bánh nó trông thế nào ấy.” 

“Thế người đã nhìn thấy bao giờ chưa? Ngươi có biết bánh là gì không?” Như Ngọc mất hứng. 

Như Mặc hừ nhẹ một tiếng, không cãi cọ với Như Ngọc nữa, hắn ta ngồi xổm xuống nhìn mặt nạ trong tay Viên Bảo: “Tiểu công tử, nói cho Như Mặc ca ca nghe đi, bánh ngọt là cái gì vậy? 

Như Ngọc: “Vừa rồi là ai nói ta chưa từng thấy cái bánh bao giờ” 

“Đồ nhà quê.” 

Như Mặc khinh bỉ nói. 

Đồ nhà quê Như Ngọc tức điên lên: “Như Mặc, ta muốn giao đấu với người! 

“Giao đấu thì giao đấu, tưởng ta sợ ngươi chắc?” 

Như Mặc tung người nhảy lên, chạy đến chỗ rộng rãi hơn, đồ nhà quê Như Ngọc đuổi theo, hai người họ nhanh chóng lao vào đánh nhau. 

Nhìn hai người họ đánh nhau, Viên Bảo tiểu đại nhân lắc đầu: “Ôi, đúng là không hiểu chuyện! Đánh nhau vì bánh.” 

Không chỉ có mình Như Mặc và Như Ngọc chưa từng thấy bánh sinh nhật bao giờ. 

Đến cả Mặc Diệp cũng chưa từng thấy, còn chưa nghe đến cái tên này bao giờ! 

Đồ nhà quê Mặc Diệp nhíu chặt mày buồn bã: “Nếu bây giờ đã biết rồi thì hôm nay là sinh nhật của bổn vương, chẳng lẽ hai người lại không có bất kỳ biểu hiện nào sao?” 

“Biểu hiện, chàng muốn ta biểu hiện như thế nào?” 

Vân Quán Ninh vòng hai tay chống cằm, cổ hơi nghiêng về phía trước: “Chúc chàng sinh nhật vui vẻ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK