Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706

La Tước nhảy lên một cái, nhân cơ hội dùng đao chém ngang Trần Quý.

Lúc Trần Quý sắp chết, lá cờ lớn của thủy quân Đông Nam trên tay hắn ta cũng theo đó mà đổ xuống.

Thủy quân Đông Nam cũng giống như đột nhiên xì hơi, càng trở nên mệt nhọc.

Cuối cùng, bọn họ dưới sự uy hiếp dụ dỗ của La Tước lần lượt đầu hàng.

Đến đây, trải qua nhiều tháng hỗn loạn, sự náo động ở Giang Nam cuối cùng cũng kết thúc.

Điều khiến người ta tiếc nuối là Liên Tư Thành nhân cơ hội trốn, đến nay chưa tìm được tung tích của hắn, nhưng bên cạnh hắn cùng lắm chỉ có mấy trăm người, có gây thêm không tạo nổi sóng gió.

Dựa theo thánh ý, thủy quân Đông Nam do chủ soái cầm binh phù tạo phản, vì vậy từ ngày thu binh, hủy bỏ binh phù ban đầu.

Trước khi chủ soái mới được điều đến đảm nhiệm, tạm thời do La Tước đóng quân ở Giang Nam, thay mặt quản lý.

Ngay cả mưa lớn nhiều ngày liền cuối cùng cũng ngừng.

Không ít cá sông bị nước lớn tạt lên trên bờ, ông lão và cháu trai cười tít mắt dùng lưới bắt về.

Mộ Dung Bắc Uyên đang ngồi trên một tảng đá ngầm nhìn mặt sông mênh mông không bờ bến đến sững sờ.

Từ sau khi khôi phục ý thức, hắn dùng gậy gắng gượng có thể xuống đất đi lại.

Vốn dĩ ông lão đề nghị hắn không nên làm khó mình quá, trước hết vẫn nên nằm yên trên giường thì hơn.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng sau này gặp Triệu Khương Lan, hắn vẫn là dáng vẻ đi đứng không vững này, Triệu Khương Lan sẽ khó chịu.

Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất để gặp Triệu Khương Lan nên chịu đựng đau nhức, hằng ngày vịn tường đi lại.

Hắn ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có thể một mình chống gậy đi ra khỏi cửa.

“Đã cuối tháng rồi, tại sao thuyền vẫn chưa tới?”

Ông lão xì một tiếng, bấm ngón tay tính toán ngày tháng: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, theo như trước kia thì đáng lẽ là đến rồi, trừ khi là bên ngoài xảy ra việc gì quan trọng nên trì hoãn lại.”

Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi cau mày: “Chẳng lẽ lại là chiến sự.”

“Đúng vậy, lần trước già này đã nghe người tới mua thuốc nói, thủy quân Đông Nam và đội quân bình định hở ra là khai chiến, cũng không biết bây giờ tình hình ra sao. Nếu thật là chiến tranh loạn lạc, thương vong khắp nơi, sợ là những người buôn bán thuốc không có thời gian tới mua thuốc rồi.”

“Nhưng nơi này có vườn thuốc, bọn họ không đủ dược liệu cũng không tới sao?”

“Vườn thuốc của thương nhân đâu chỉ có vài mảnh trên đảo này, nơi càng gần thì có nhiều hơn mới đúng. Huống hồ ở đây loại dược liệu chữa ngoại thương không quá nhiều, có lẽ bọn họ không đủ người làm nên tạm thời không tới.”

Nghe nói vậy, Mộ Dung Bắc Uyên càng lo âu.

Vốn dĩ đợi đến cuối tháng là đã đủ đau khổ.

Nếu là không hẹn mà chờ đợi lâu hơn nữa thì đến lúc nào?

Hắn dự đoán sau khi đội quân bình định thâu tóm đội quân trước đó của Ngụy An, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức vượt sông.

Nếu như Triệu Khương Lan và La Tước bàn bạc được kế hay, cùng nhau tấn công thành Vô Tuyết, thì e rằng Liên Tư Thành không thể trụ được quá lâu.

Những việc như vậy, cũng khiến Mộ Dung Bắc Uyên không tài nào yên tâm.

Trong thành Vô Tuyết, Triệu Khương Lan đang thay thuốc cho Tần Mạnh Phi.

Tần Mạnh Phi liên tục chém ba tướng của phe địch, sau lưng và eo đều có vết thương do đao.

Triệu Khương Lan quấn vải gạc cho hắn xong, dặn dò hắn cố gắng đừng đụng nước lại xách hòm thuốc đến doanh trại của những người bị thương khác xem bệnh.

Nàng không chợp mắt gần một ngày một đêm rồi.

Thứ nhất là người bị thương quá nhiều, không ít người cụt tay cụt chân.

Nhất định phải nhanh chóng cầm máu giảm đau, nếu không khó mà giữ được tính mạng của bọn họ.

Thứ hai là nàng không dám ngủ.

Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện lên gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.

Nàng cần phải khiến mình bận bịu đến mức chân không chạm đất mới có thể tạm thời quên mất loại cảm giác tan nát gần như khiến người ta ngạt thở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK