Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Quán Ninh vội vàng đẩy nhẹ Tống Tử Ngư vào trong bể nước, thấy vết thương của hắn ta chìm trong nước, lúc này nàng mới run rẩy lên tiếng: “Ngươi thấy thế nào?” 

“Ừm.” 

Tống Tử Ngư nhắm chặt hai mắt, đau đớn không nói nên lời. 

Nhưng kỳ lạ thật. 

Vừa rồi còn chảy máu không ngừng, bỗng chốc lại cầm máu được rồi. 

Những chiếc áo đỏ thẫm đó thật sự rất khủng khiếp. 

“Đây rốt cuộc là nước gì?” 

Vân Quán Ninh lo lắng hỏi: “Vết thương vẫn chưa khép miệng, dính nước thật sự không có vấn đề gì sao?” 

“Ừm.” 

Tống Tử Ngư khẽ đáp. 

“Tống Tử Ngư, người vẫn chưa nói cho ta biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đi đâu xin viên thuốc đó cho ta vậy? Tại sao người lại bị thương thành ra như thế?” 

Trong lòng Vân Quán Ninh đầy thắc mắc. 

Nhưng bây giờ, Tống Tử Ngư không thể trả lời nàng. 

Bởi vì hắn ta đã ngất đi rồi. 

Vân Quán Ninh không biết hắn ta phải ngâm mình trong đây bao lâu, có gặp nguy hiểm gì không… 

Nàng muốn đến núi Vân Vụ một chuyến, tìm kiếm câu trả lời từ Huyền Sơn tiên sinh. 

Nhưng bây giờ trời đã tối, nàng phải đi đón Viên Bảo về Vương Phủ. 

Còn có Tống Tử Ngư ở đây, nàng cũng không dám tự ý rời đi. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách giải quyết nào ổn thỏa. 

Lúc này, Vân Quán Ninh chợt cảm thấy, vẫn là thế kỷ hai mươi mốt thuận tiện hơn. Cho dù có chuyện gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đi là có thể giải quyết được ngay… 

Vân Quán Ninh không dám rời đi. 

Nàng suy nghĩ một lát, sau đó dùng bồ câu đưa thư cho Huyền Sơn tiên sinh. 

Nàng rất muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao. 

Tống Tử Ngư và Huyền Sơn tiên sinh đều có thể đoán trước được những chuyện sắp xảy ra, lần này Tống Tử Ngư bị thương thành ra như vậy, Huyền Sơn tiên sinh và Tống Tử Ngư đều không nhận ra sao? 

Tống Tử Ngư bị thương nặng đến vậy, lẽ nào người làm sư phụ như Huyền Sơn tiên sinh lại không biết gì sao? 

Rất nhanh, màn đêm dần dần buông xuống. 

Mặc Diệp từ Thần Cơ Doanh trở về, không nhìn thấy Vân Quán Ninh và Viên Bảo đầu bèn hỏi Như Yên. 

“Chủ tử, vương phi đến Cố Phủ đón tiểu công tử rồi, vẫn chưa về nữa.” 

“Vẫn chưa về sao? Bây giờ đã là giờ nào rồi?” 

Mặc Diệp không yên tâm nói: “Bổn vương đi tìm bọn họ.” 

Nào ngờ đến Cố Phủ lại không thấy Vân Quán Ninh đầu, ngược lại nhìn thấy một người hắn chưa bao giờ ngờ đến, muội muội ruột của hắn, Mặc Phi Phi! 

Thấy Mặc Diệp đã đến, vẻ mặt Mặc Phi Phi hơi mất tự nhiên. 

“Thất ca ca, huynh, sao huynh lại đến đây?” 

“Bổn vương cũng muốn hỏi, sao muội cũng đến đây?” 

Ánh mắt Mặc Diệp nhìn nàng ta chằm chằm. 

“Muội, muội…” 

Mặc Phi Phi ngập ngừng một lát, sau cùng không hề do dự trả lời: “Muội đến tìm thất tẩu tẩu!” 

“Lúc trước vào giờ này, thất tẩu tẩu thường đến Cố gia đón Viên Bảo. Muội nghĩ đến Minh Vương Phủ chắc chắn sẽ không thấy người đâu, vì vậy đã đến thẳng Cố gia tìm thất tẩu tẩu!” 

“Vậy thất tẩu tẩu của muội đâu?” 

Ánh mắt Mặc Diệp nghiêm túc. 

Lúc này, bọn họ đang đi dạo trong hoa viên. 

Viên Bảo và Cố Bá Trọng không có ở đây, Vân Quán Ninh cũng không có ở đây, còn Mặc Phi Phi đang ở cùng Cố Minh. 

“Ta cũng không biết.” 

Vẻ mặt Mặc Phi Phi vô tội: “Muội đến Cố gia cũng không nhìn thấy thất tẩu tẩu đâu! Thầm nghĩ chắc có lẽ mọi người vẫn chưa đến đón Viên Bảo, muội bèn ở cùng với Viên Bảo, đợi bọn họ trở về.” 

Mặc Diệp cau mày. 

Rốt cuộc ở cùng Viên Bảo hay là ở cùng Cố Minh? 

Đối mặt với ánh mắt u ám của Mặc Diệp, Mặc Phi Phi chột dạ. 

Nàng ta vội dời tầm mắt nói: “Viên Bảo vẫn còn đang ở thư phòng đọc sách với Cố lão gia đó. 

“Muội ra ngoài đúng lúc tình cờ gặp nhị gia…” 

Cho nên kéo hắn ta ra hoa viên đi dạo? 

Lời giải thích này cũng hơi gượng gạo, Mặc Diệp đương nhiên không hài lòng. 

“Phải không?” 

Hắn híp mắt, ánh mắt soi xét lướt qua người Cố Minh và Mặc Phi Phi. Nhưng Mặc Phi Phi nhất định không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn, Vẻ mặt Cố Minh lại như không có chuyện gì. 

Cũng không nhìn ra điều gì kỳ lạ. 

Hắn đang định hỏi chuyện Vân Quán Ninh, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng của nàng: “Có phải ta đến muộn rồi không?” 

Nàng thở hổn hển, giống như vừa mới chạy nhanh một trăm dặm đến đây vậy. 

Mặc Diệp quay người nhìn nàng… vẻ mặt giật mình, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Vân Quán Ninh, lo lắng hỏi: “Ninh Nhi, nàng làm sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK