Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng ta cắn răng nói: “Đại tỷ, các ngươi mới là tỷ muội ruột thịt, ta chính là đứa được nhặt về ngoài cửa mà thôi.” 

“Ngươi nói sai rồi.” 

Vân Quán Ninh trịnh trọng hạ bệ người kia: “Ngươi còn chưa đáng để nhặt về đâu.” 

Vân Đinh Lan tức giận nhưng không dám nói gì, chua xót nói: “Nhưng mà đại tỷ cũng đừng quên, lần này ta gả vào Tam vương phủ cũng là có lợi cho 

ngươi.” 

“Lòng người cách một lớp bao tử.” 

Vân Quán Ninh ung dung ngồi xuống nói: “Ngươi nói có lợi cho ta, ta làm sao biết trong lòng ngươi rốt cuộc là suy nghĩ chuyện gì?” 

“Nói không chừng người gả vào Tam vương phủ sẽ liên thủ cùng với Tần Tự Tuyết, đối phó với ta thì sao?” 

Mắt Vân Đinh Lan lóe sáng lên, vội vàng dời ánh mắt, tức giận ngồi xuống đối diện với người kia: “Đại tỷ nói gì vậy, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là tỷ muội ruột!” 

Thứ tiện nhân này, sao lại có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng của nàng ta vậy chứ? 

Nàng ta quả thật là cũng nghĩ như thế. 

Gả vào Tam vương phủ, trước tiên phải thương thuyết với Tần Tự Tuyết. Cả hai người có cùng chung một mối thù, cùng nhau liên thủ để đối phó với tiện nhân Vân Quán Ninh này. 

Dù sao thì so với Vân Quán Ninh, Tần Tư Tuyết dễ đối phó hơn nhiều. 

Chỉ cần Vân Đinh Lan nàng ta có được sự sủng ái của Mặc Hồi Phong, sẽ có thể dồn Tần Tự Tuyết vào bước đường cùng. 

Còn Vân Quán Ninh… 

Tiện nhân này cái gì cũng có. 

Không bàn tới sự bảo bọc của hoàng thượng, lại còn được Đức Phi thương yêu, có Cố gia bảo vệ, càng lại có thêm sự quan tâm của Mặc Diệp. Thậm chí, đám người Mặc Phi Phi cũng rất hòa thuận, che chở cho nàng rất nhiều. 

So với Vân Quán Ninh, nàng ta chỉ là cỏ rác. 

Nàng ta lấy gì để đối phó với nàng đây? 

Vân Đinh Lan hít một hơi thật sâu: “Đại tỷ tỷ đừng đổ oan cho ta.” 

“Có phải là đổ oan hay không, trong lòng người tự biết rõ. Ngươi không phản bội ta là được rồi.” 

Vân Quán Ninh tựa cười tựa không nhìn người kia, tự mình rót một tách trà: “Ngươi chỉ cần biết rằng, kẻ dám phản bội ta đều chết rất thê thảm.” 

“Rất thảm…” 

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Vân Đinh Lan, thâm thúy nói. 

Vân Đinh Lan cảm thấy lạnh sống lưng. 

“Được rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết tại sao lại nổi nóng được chưa?” 

Vân Quán Ninh nhìn mảnh vỡ của tách trà dưới chân, nói: “Ngươi thừa biết hôm nay có bao nhiêu khách khứa ở tiền viện, lại còn nổi trận lôi đình.” 

“Là sợ người khác không biết, sợ Mặc Hồi Phong không biết ngươi tức giận trong ngày vui sao?” 

Vân Đinh Lan nghẹn lời. 

Rất lâu sau đó, nàng ta mới không cam lòng mà nói: “Hai ngày trước, Tam vương phủ bên kia có nói là đang chuẩn bị giá y, bảo ta không cần tự chuẩn bị giá y.” 

“Lúc nãy bọn họ vừa đưa giá y tới.” 

“Sau đó?” 

Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn người kia. 

Vân Đinh Lan chỉ vào đống vải thưa màu hồng nhạt ở trên giường: “Chính là cái đó.” 

Nàng ta tức giận đi tới cạnh giường, cầm lấy đống vải thưa màu hồng nhạt đó cho Vân Quán Ninh: “Tỷ nhìn thử xem, như này mà là giá y?” 

“Rõ ràng chính là một tấm khăn lụa mà mấy hoa khôi ở thanh lâu khoác còn gì!” 

Vân Đinh Lan tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

Vân Quán Ninh ngó nhìn sang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK