Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm! Cảm ơn Viên Bảo ca ca!” 

Lúc này Chu Điềm Điềm mới nín khóc mỉm cười. 

Như Ngọc cẩn thận bảo vệ hai đứa trẻ đáng yêu đi mua kẹo hồ lô. 

Vân Quán Ninh khẽ thở phào một hơi. 

Lúc này Vân Quán Ninh mới nhìn sang Nam Cung Nguyệt nói: “Đại tẩu, vừa rồi tẩu hỏi muội chuyện gì vậy?” 

“Ồ, không có gì! Ta chỉ hỏi đứa bé này là con nhà ai thôi, đáng yêu quá!” 

Nam Cung Nguyệt mỉm cười ấm áp. 

“Đại tẩu không biết sao?” 

Không đợi Vân Quán Ninh trả lời, Chu Oanh Oanh đã trả lời giùm nàng: “Đứa bé này là con trai nuôi của Ninh Nhi đó! Kể ra cũng tội nghiệp, đứa bé này từ nhỏ đã mất phụ thân…” 

“Nghe nói phụ thân nó mất từ sớm! Mẫu thân nó một tay nuôi nấng, thật không dễ dàng gì!” 

“Ninh Nhi thấy nó đáng thương bèn đưa nó về nuôi dưỡng” 

Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn trời. 

Mặc Diệp cúi đầu nhìn đất, gương mặt nóng bừng: “…” 

Chuyện này thật sự cũng không giấu được nữa. 

Bây giờ ai nấy đều biết bọn họ có một đứa con trai nuôi, từ nhỏ đã mất phụ thân các kiểu… 

Hắn là Minh Vương, sao có thể khốn đốn đến nước này? 

“Vậy sao?” 

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Viện Bảo và Chu Điềm Điềm vừa rời đi, sau đó thương xót lắc đầu: “Đứa trẻ đáng thương! Ninh Nhi, muội thật tốt bụng.” 

Nàng ta và Mặc Hồi Diên cũng có một đứa con gái. 

Nàng ta nghĩ thử, nếu như Mặc Hồi Diên mất rồi… 

Con gái sẽ đáng thương đến nhường nào? 

Vân Quán Ninh nói dối không đỏ mặt chút nào: “Đúng vậy đại tẩu, đưa trẻ này đáng thương lắm!” 

Chưa được ba tuổi đã mất phụ thân, không đáng thương sao được! 

Nàng khẽ liếc mắt nhìn sang Mặc Diệp. 

Thấy tai cẩu nam nhân này đang đỏ bừng, nàng biết ngay trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nàng khẽ cười cợt: “Đúng rồi, hôm nay đúng lúc thật! Sao ai cũng ra ngoài dạo phố vậy?” 

“Đúng đó.” 



Nam Cung Nguyệt trả lời: “Còn hơn hai tháng nữa là đến sinh thần của Đức mẫu phi rồi.” 

“Vì vậy ta và vương gia ra phố chọn lễ vật cho Đức mẫu phi!” 

“Vậy các tẩu đã mua được chưa? Chuẩn bị lễ vật gì cho mẫu phi vậy?” 

Vân Quán Ninh tò mò hỏi. 

Nam Cung Nguyệt hơi ngại ngùng: “Trước đây ta thấy Đức mẫu phi rất thích bức thêu hai mặt muội tặng cho bà ấy. Ta cũng chuẩn bị một bức, định thêu xong sẽ tặng cho Đức mẫu phi.” 

Đức phi rất thích bức thêu hai mặt nàng tặng sao? 

Rõ ràng bà rất ghét mới đúng! 

Năm ngoái bà đã tỏ vẻ chán ghét đối với nàng trước mặt mọi người rồi mà? 

Vẻ mặt Vân Quán Ninh đầy nghi ngờ. 

Thấy nàng không biết, Nam Cung Nguyệt chợt kinh ngạc: “Muội vẫn không biết sao?” 

“Đức mẫu phi đặt bức thêu hai mặt đó trong tầm điện đó! Lần trước ta đến tìm Đức mẫu phi bàn về hình dạng hoa, vừa khéo đã nhìn thấy nó!” 

Vân Quán Ninh không biết thật! 

Nàng từng đến Vĩnh Thọ Cung nhiều lần, nhưng lại chưa từng vào trong tầm điện Đức phi! 

Bà lại treo bức thêu hai mặt nàng tặng trong tâm điện sao? 

Nàng rất ngạc nhiên! 

Thấy nàng ngạc nhiên như vậy, Nam Cung Nguyệt khẽ bật cười nói: “Cũng khó trách muội không biết.” 

“Tính tình Đức mẫu phi và muội rất giống nhau, hai người đều bộc trực thẳng thắn, nhưng lại không thích bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình” 

Nàng ta khẽ lắc đầu: “Ta và vương gia còn có việc, ta đi trước đây, hôm khác chúng ta lại cùng nhau uống trà.” 

“Được.” 

Nhìn theo phu thê hai người rời đi, vẻ mặt Vân Quán Ninh vô cùng phức tạp nhìn sang Mặc Diệp, sau đó lại nhìn sang Chu Oanh Oanh, trong lòng hơi xúc động. 

“Nàng đừng nhìn bổn vương, bổn vương cũng không biết.” 

Mặc Diệp khẽ ho một tiếng: “Đi thôi.” 

Ba người họ cùng nhau đi tìm Viên Bảo và Chu Điềm Điềm. 

Không ngờ bọn họ vừa đi, một nam nhân áo đen bỗng lặng lẽ đi theo họ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK