Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1637

Nghe thấy hắn nói như vậy, quận chúa Minh Châu như sắp rơi nước mắt.

“Những lời này của điện hạ là đang trách muội rồi. Lẽ nào những vị thuốc mà muội mang đến, không đánh nhắc đến trong lòng của huynh hay sao?”

“Ta rất biết ơn, bởi vậy lúc mà muội đến đây, bổn vương đã thể hiện sự cảm ơn chân thành tha thiết rồi.

Nhưng bổn vương cũng có nói, hy vọng sau khi muội đem thuốc đến đây thì có thể rời đi, bởi vì nơi này muội có thể sẽ sống không quen. Là chính muội không muốn đi, muội nói muội muốn chăm sóc cho những binh lính bị thương góp một phần sức lực, nhưng giờ muội làm thế nào?”

Quận chúa Minh Châu lau giọt lệ trên khóe mắt: “Muội cũng không muốn như vậy. Nhưng muội vẫn còn chưa gả đi, lỡ như để nhà phu quân tương lai biết được, muội từng ở trong doanh trại chăm sóc cho những nam nhân cởi trần hở lưng này. Không chừng trong lòng đối phương không được vui…”

Nói đến đây, ánh mắt nàng ta tỉ mỉ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, muốn xem phản ứng của hắn.

Mộ Dung Bắc Uyên làm sao biết tâm tư của nàng ta.

Hắn chỉ không có cảm xúc gì nói: “Từng có một vị nữ đại phu nói với bổn vương, bất kì thứ phù phiếm nào trên đời này, ví dụ như thân phận, địa vị, thể diện, sự giàu sang, tất cả những thứ này, so với mạng người đều không quan trọng bằng. Bổn vương rất tán thành lời này, cũng nhất mực tin rằng, nếu như có một người có lòng nhiệt tình muốn cứu người, thì cho dù nàng ấy có hèn mọn và xấu xí, thì sức quyến rũ của nàng ấy cũng sẽ chiến thắng những nhan sắc đẹp đẽ được bao bọc trong những bộ trang phục mỹ miều.”

Thấy quận chúa Minh Châu cứ kề cà không nói chuyện, Mộ Dung Bắc Uyên có chút nghiêm túc nói.

“Triệu công tử là người bạn mà bổn vương vô cùng kính trọng, có huynh ấy ở trong doanh trại giúp đỡ ta, thì đó là phước phần lớn của bổn vương. Quận chúa có thể không muốn giúp đỡ, nhưng xin đừng làm tổn thương người mà bổn vương xem trọng.”

Mắt quận chúa Minh Châu đỏ hoe nói: “Muội đâu có không muốn giúp đỡ, cùng lắm thì lát nữa muội đi ra ngoài mua thuốc là được rồi.”

Nói xong nàng ta khụt khịt, chạy ra bên ngoài.

Có lẽ là bị thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên đả kích đến, quận chúa Minh Châu cũng không gội đầu nữa.

Nàng ta khó chịu không vui đi tìm Triệu Khương Lan: “Ngươi nói đi. Cần mua thuốc gì?”

Triệu Khương Lan quay đầy nhì sang nàng ta: “Quận chúa quyết định đi rồi sao?”

“Đúng vậy, nếu như ta còn không đi, có phải ngươi lại đi mách lẻo với điện hạ, nói ta không làm được việc.”

“Ta chưa hề mách lẻo.”

Quận chúa Minh Châu hứ một tiếng: “Nhưng mà điện hạ lại không phân biệt trắng đen gì cả, quở mắng ta một trận, cũng không biết là ngươi có bản lĩnh gì, lại để huynh ấy xem trọng ngươi như vậy.”

Triệu Khương Lan cau mày, trong lòng nghĩ, phu quân của ta không xem trọng ta, lẽ nào lại đi xem trọng người ngoài như ngươi hay sao.

Nàng lấy giấy viết ra những vị thuốc cần dùng đến, đưa cho quận chúa Minh Châu.

“Đây chỉ là để tham khảo, nhưng giờ là thời kì đặc biệt, thuốc trong tiệm thuốc có thể không có đầy đủ, nếu như thiếu cái gì, thì người cũng có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà mua thêm cái khác.”

“Biết rồi.”

Quận chúa Minh Châu dẫn theo mấy người binh lính đi theo mình, đi về phía các tiệm thuốc bắc ở khu chợ phía trước.

Đúng là giống như những lời Triệu Khương Lan nói, bây giờ đang là chiến tranh, thiếu thốn thuốc than, có rất nhiều vị thuốc đều không có.

Nàng ta chỉ có thể đi hỏi từng nhà, thật tình không biết rằng, sớm đã có một cái bẫy được giăng sẵn sau lưng chờ đợi mình.

Quận chúa Minh Châu đi đến một tiệm thuốc bắc ở ngoài cảng, đối phương nhìn thấy mấy người đi theo nàng ta mặc đồ đánh trận, mắt liền liếc một cái.

“Cô nương có phải là nữ đại phu dẫn đầu trong doanh trại chống quân phản loạn của Thần Vương điện hạ không?”

Quận chúa Minh Châu gật gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn đến chỗ ngươi mua chút thuốc, có hàng hay không?”

Đối phương bật cười: “Ây da, đây toàn là thuốc trị bỏng. Ta bỏ rất nhiều thuốc trị bỏng ở trong khu vườn phía sau, nhưng mà chất thành đống rồi, ta cũng không phân biệt rõ lắm, sợ rằng sẽ lấy sai. Nếu như cô nương không sợ phiền, thì chi bằng theo ta đi ra sau chọn lựa đi.”

Quận chúa Minh Châu không nghi ngờ hắn, gật gật đầu.

“Được thôi, vậy ngươi dẫn đường đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK