Tần Băng Lạc đáp ứng nói: “Cả đời này tôi sẽ không quên chuyện ngày hôm qua, cũng sẽ không quên việc anh cứu tôi... Anh trực tiếp gọi tên tôi hoặc Băng Lạc cũng được, bạn của tôi đều gọi như vậy.”
Triệu Dật mỉm cười, cũng không từ chối nói: “Được thôi!”
Tần Băng Lạc nhìn chằm chằm Triệu Dật, ánh mắt thoáng có chút nghi hoặc: “Ngày hôm qua, con chó bỗng nhiên phát cuồng, tấn công chủ nhân của nó. Có phải do anh làm không?”
Về việc này, Tần Băng Lạc đã nhìn thấy ngay từ đầu. Cô thấy Triệu Dật nhìn chằm chằm vào con chó săn, rồi sau đó con chó bắt đầu kêu lên thảm thiết. Tiếp đó nó bắt đầu nổi điên tấn công người, lao vào cắn nát cổ họng của gã đàn ông cầm súng.
Tuy Tần Băng Lạc không biết những chuyện sau đó, nhưng cô nghe cảnh sát kể lại hành vi của con chó săn. Nó liên tục tấn công ba tên ác ôn, cuối cùng đồng quy vu tận với một gã khác. Trải qua việc này, cô không thể không hoài nghi.
Lúc đó khoảng cách từ cô đến chó săn là gần nhất. Nếu như nói nó mất lý trí, vậy thì cô sẽ là mục tiêu hàng đầu của nó. Thế nhưng, mọi chuyện lại không xảy ra như vậy, con chó săn hoàn toàn ngó lơ cô.
Lại thêm từ đầu tới cuối, con chó săn này hoàn toàn không công kích cô cùng Triệu Dật. Điều này hiển nhiên không phù hợp với lẽ thường, cho nên chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Nó đã bị Triệu Dật khống chế!
Tuy suy đoán này rất mơ hồ, nhưng Tần Băng Lạc nghĩ không ra có trường hợp khác.
Triệu Dật cũng không lừa gạt cô, mỉm cười nói: “Đúng vậy! Tôi biết một chút huấn luyện thú, việc này xin cô giữ bí mật giúp nhé.”
“Huấn luyện thú?”
Tần Băng Lạc mở to hai mắt, rất nhiều nghi vấn trong đầu cô bỗng nhiên được giải quyết một cách dễ dàng.
Anh ta dùng một con ngựa bình thường, chạy thắng ngựa thuần chủng của chú Đặng Lâm......
Tuổi còn trẻ như vậy mà dám chi một số tiền khổng lồ để đến New Zealand mua ngựa…
Nhìn thấy chó săn muốn ăn bản thân, anh ta chỉ mỉm cười nói với mình không có việc gì......
Anh ta lợi hại như vậy sao?
“Vậy thì…anh đối với ngựa cũng hiểu biết chứ?”
Triệu Dật gật đầu: “Đối với việc làm thế nào để huấn luyện ngựa tôi hiểu rất rõ. Nhưng còn việc chọn ngựa thì đây là ngoài lĩnh vực của tôi, điều này tôi không biết nhiều cho lắm.”
Đúng là Triệu Dật không biết cách chọn ngựa, nhưng hắn có thể lập tức cùng ngựa tiến hành giao lưu tinh thần. Thông qua sự kỳ diệu của giao lưu tinh thần hắn có thể lý giải những điều cần biết, từ đó suy luận ra năng lực của con ngựa như thế nào. Còn về cưỡi ngựa hoặc tranh tài, với ưu thế có thể trực tiếp cùng giao lưu tinh thần với ngựa thì việc điều khiển ngựa nhảy rào hay vượt địa hình là chuyện không có gì khó.
Tần Băng Lạc suy nghĩ: “Khả năng huấn luyện ngựa của anh lợi hại như vậy sao. Chỉ cần đưa cho anh một con ngựa tốt, anh lập tức có thể huấn luyện nó trở nên cực kỳ nghe lời. Ở trong khả năng cực hạn của nó, anh có thể ra lệnh cho nó hoàn thành bất cứ động tác gì đúng không?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Trên cơ bản là thế, đó là lý do tôi đến đây để mua một con ngựa tốt. Về sau nếu có cơ hội, có lẽ còn có thể tham gia một vài trận tranh tài. Tuy nhiên, tôi làm vậy chỉ vì niềm vui, không giống như cô có một mục tiêu rõ ràng, muốn làm kỵ sư giỏi nhất thế giới.”
Ánh mắt Tần Băng Lạc bỗng sáng lên: “Anh có hứng thú tham gia tranh tài sao?”
Triệu Dật gật đầu: “Đúng vậy! Tôi cũng rất thích cưỡi ngựa. Hơn nữa, thông qua cái vòng này, tôi có thể quen biết không ít bạn mới. Giống như anh Đặng hoặc giống như cô. Nếu không phải tôi muốn mua ngựa, chúng ta cũng không có cơ hội quen biết.”
Tần Băng Lạc gật đầu tán thành, nói: “Người chân chính chơi ngựa quả thật đều là người có tiền. Giống như anh đều là người có bản lĩnh, đi tới chỗ nào cũng sẽ được hoan nghênh, nhất định sẽ được đối đãi như khách quý.”
Triệu Dật cười rồi lắc đầu: “Tôi thật sự không có hứng thú làm kỵ sư chuyên nghiệp, đây chỉ là một loại yêu thích. Lại nói, tuy tôi không có nhiều tiền, nhưng sinh hoạt đều không phải lo. Tôi không quan trọng lắm, chỉ cần sống thoải mái là được.”
Hai người đang trò chuyện, cặp vợ chồng Đặng Lâm cùng Phương Nguyệt đi tới.
Phương Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tần Băng Lạc, ánh mắt đảo qua cô: “Xem ra cháu ngủ không ngon nha.”
Tần Băng Lạc thoáng có chút thẹn thùng nói: “Cảm ơn dì, qua vài ngày thì sẽ ổn.”
Phương Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Dật, thần thái thêm vài phần thân mật nói: “Lần này cũng may có Triệu Dật, bằng không… Dì cũng không tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra.”
Đặng Lâm ngồi xuống bên cạnh Triệu Dật. Lúc ngồi xuống lệch một chút khiến cơ thể mất thăng bằng, cũng may hắn vẫn ổn định lại được. Triệu Dật nhìn thấy vậy nhịn không được khẽ cười thành tiếng.
Đặng Lâm mặt mo đỏ ửng, oán giận nói: “Cái ghế này không đặt cẩn thận, suýt chút nữa té rồi....”
Triệu Dật cũng không vạch trần, cười nói: “Chuyện tối ngày hôm qua đúng là đã làm phiền anh Đặng. Nếu không phải anh liên hệ phía câu lạc bộ, tôi sợ rằng phải phiền phức nhiều lắm.”
Đặng Lâm cười nói: “Cậu cũng đừng cảm ơn tôi, tôi cám ơn cậu còn không kịp. Cha Tiểu Tần giao cô ấy cho tôi nhờ tôi chiếu cố. Hôm qua nếu thật xảy ra chuyện, e rằng lão Tần sẽ chém chết tôi mất. Cậu cứu được Tiểu Tần, cũng coi như đã giúp tôi rất nhiều.”
Hơi dừng lại một chút, Đặng Lâm lại trêu chọc nói: “Trước đây xem qua một vài câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, tôi cảm thấy việc tối qua mới thật sự là anh hùng cứu mỹ nhân. Tiểu Tần, lúc trước chú có nói với cháu là người anh em này của chú thật sự là người có bản lĩnh, vừa cao lớn lại đẹp trai, còn đặc biệt rất có cốt khí…”
Triệu Dật nghe xong, cảm giác lời này có chút không đúng.
Đây giống như là người nhà dẫn đi xem mắt, tiện thể làm một cái quảng cáo bán hạ giá.