"Ồ! Đinh Triển!"
Lục Đào hơi kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy, đến chơi với bạn bè sao, lát nữa cùng uống vài ly đi."
Vẻ mặt Đinh Triển có chút phức tạp, không có bức vách nào kín gió. Cậu ta đại khái biết rằng Triệu Dật, Lục Đào bốn người họ rất gần gũi, giống như bọn họ đang cùng nhau đầu tư cái gì đó, chỉ có điều bọn họ không có gọi cho mình.
Đinh Triển gia cảnh tốt, làm chủ một hiệu thuốc lớn nhưng lại là em út trong nhà không có năng lực gì. Ăn uống có chút tiền nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu thật sự làm chuyện chính sự người ta đều không mang theo cậu ta cũng là điều bình thường.
Cậu ta đã hỏi riêng Lục Đào và Lục Đào cũng thẳng thắn nói với cậu ta rằng mấy người bọn họ đang hợp tác làm một số chuyện.
Đinh Triển biết rằng mình đã bị làm lơ.
Thực ra chuyện này cũng khá bình thường, dù sao cũng không ai nợ ai cái gì. Mình không có khả năng tham gia thì người ta không mang theo mình không phải là chuyện bình thường hay sao?
Nói đến tình bạn thì trước kia uống rượu cũng vần là Triệu Dật mời khách. Nếu nói nợ ân tình thì cũng chính là Đinh Triển đã nợ Triệu Dật một bữa mời khách. Nhưng trong lòng Đinh Triển vẫn rất khó chịu, có một loại cảm giác phẫn nộ vì bị coi khinh.
Vì tâm lý này nên Đinh Triển đã xa lánh đám người Lục Đào, quay sang chơi với những người khác.
Vòng quan hệ sao? Đâu phải ai cũng chỉ có vài người để chơi đâu chứ.
“Được!"
Mặc dù trong lòng đang khó chịu nhưng Đinh Triển vẫn đáp lại cho có lệ, sau đó quay đầu cười nói: "Anh Uy, hướng này."
Anh Uy sao?
Ánh mắt của Triệu Dật và những người khác đều rơi vào người đàn ông bên cạnh Đinh Triển. Người này hai mươi bảy hai tám tuổi, ăn mặc khá dữ tợn, dáng dấp phong nhã nhưng trên mặt có chút khí chất liều lĩnh không che giấu chút nào.
Có chút quen thuộc nha.
Triệu Dật sửng sốt một chút, trong đầu suy nghĩ một hồi, chợt tỉnh táo lại. Mẹ nó, đây không phải là Lôi Uy sao.
Con trai của Lôi Cương, chủ tịch của Tập đoàn dược phẩm Lôi Sâm.
Vậy mà lại đụng phải ở chỗ này.
Thật đúng là không phải oan gia không gặp nhau đây.
Đinh Triển và Lôi Uy làm sao lại cùng nhau đến đây rồi?
Nghĩ kỹ lại thì thấy chuyện này khá bình thường, nhà Đinh Triển làm chủ một hiệu thuốc lớn. Còn nhà Lôi Uy thì sản xuất thuốc, đều là người trong ngành y dược, quen biết nhau cũng là chuyện rất bình thường. Nói không chừng hai nhà bọn họ lại có quan hệ làm ăn với nhau cũng là điều rất bình thường.
Lôi Uy ôm một người đẹp liếc mắt nhìn mọi người.
Tôn Lượng, anh ta có quen nhưng không có giao tình.
Ngụy Xuyên, không quen biết.
Lục Đào, không quen biết.
Triệu Dật… Ồ, mẹ nó, đây không phải là thằng nhóc mà trước đó mình đã điều tra hay sao?
Vậy mà lại gặp nhau ở đây?
Tên nhóc này còn quen biết Tôn Lượng sao?
Nhưng mà có vẻ như Đinh Triển cũng biết những người này?
Lôi Uy dừng lại, nhìn chằm chằm Triệu Dật, giễu cợt nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ."
Khi Lôi Uy nói ra điều này, Lục Đào và những người khác đều có chút kinh ngạc.
Triệu Dật biết người này sao?
Vẻ mặt Triệu Dật bình tĩnh đáp: "Chúng ta dường như không quen biết nhau."
Lôi Uy cười lạnh nói: "Giả bộ không biết nhau sao, ha ha, chúng ta sẽ quen nhau sớm thôi."
Lôi Uy cũng không nói nhiều nữa, hắn ta mang theo đám người đến một bàn. Anh ta cũng muốn hỏi Đinh Triển, những người này là ai...
"Anh Dật, anh có biết người đó không, nhìn qua bộ dáng dường như rất lôi thôi..."
Vừa rồi Triệu Dật nói rằng không quen biết nhau nhưng Lục Đào và những người khác tất nhiên sẽ không thực sự tin rằng họ không biết nhau.
Nhiều nhất chỉ cho thấy là Triệu Dật không muốn giao tiếp cùng với đối phương mà thôi.
Ngụy Xuyên hỏi Triệu Dật một câu rồi lại quay lại nhìn, bổ sung: "Tên đó có vẻ lai lịch cũng không nhỏ, đám người kia đều đang khúm núm với anh ta..."
Vẻ mặt Triệu Dật lộ ra chút biểu tình kỳ quái: "Lôi Uy! Hắn là con trai của Lôi Cương, chủ tịch tập đoàn dược phẩm Lôi Sâm."
Bây giờ không chỉ có khuôn mặt Triệu Dật có biểu hiện kỳ lạ mà còn có cả Lục Đào, Ngụy Xuyên và những người khác trên mặt cũng trở nên kỳ quái.
Không phải hiện tại bọn họ đang chuẩn bị thò một chân vào tập đoàn dược Lôi Sâm hay sao.
Hắn là con trai của chủ tịch?
Đây không phải là đối tượng của chúng ta sao?
Tôn Lượng nghiêm túc nói: "Lúc trước tôi có biết hắn ta, hắn ta là con trai duy nhất của Lôi Cương. Hắn ta không có bao nhiêu năng lực, nhưng lại thành thạo nhất chính là chơi bời đàng điếm, cờ bạc, hút thuốc. Hơn nữa tính cách liều lĩnh, có thù tất báo, rất thích tự xưng mình là lão đại. Người bình thường không có quan hệ đều không muốn dính với hắn.”
Mọi người đều hiểu cái gì gọi là ‘người không có quan hệ’ mà Tôn Lượng nói là có ý gì. Lục Đào cong môi khinh thường nói: "Này, Triệu Dật! Làm sao cậu biết hắn ta vậy?"