Mục lục
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mỹ nữ vốn nghe hai người nói muốn đi thì còn có chút thất vọng. Nhưng không ngờ lại có niềm vui như vậy, vội vàng lên tiếng cảm ơn. Mỹ nữ bên cạnh Triệu Dật còn liếc mắt đưa tình trêu đùa. Đáng tiếc là liếc mắt với kẻ mù, Triệu Dật hoàn toàn không có phản ứng.

Triệu Dật và Chu Lâm rời khỏi câu lạc bộ, Chu Lâm hít một hơi dài: “Đêm nay tôi thực sự là mở mang tầm mắt… Rốt cuộc cậu có ý gì với hai mỹ nữ đó?”

Triệu Dật cười nói: “Nói đúng là nếu như cậu muốn chơi, tôi liền cho hai mỹ nữ đó mỗi người mười nghìn tệ, để cho họ ngủ cùng cậu.”

“Hai người sao?”

Hai mắt Chu Lâm sáng lên, chợt thống khổ kêu lên: “Bây giờ tôi hối hận còn kịp không?”

Triệu Dật bật cười: “Được nha! Nếu không thì quay lại?”

Chu Lâm vội vàng xua tay: “Không không không! Tôi chỉ cảm thán một chút! Mặc dù trong lòng cũng có chút kích thích, nhưng mà tôi vẫn có thể kiềm chế được. Tôi không thể có lỗi với Trần Vi. Triệu Dật! Cậu đây là gốc rễ của mọi tội ác, đừng hòng vấy bẩn tâm hồn trong sáng của tôi!”

Triệu Dật cười nói: “Một khi cậu có tiền, có thể nói là có vô số cám dỗ trong xã hội. Cám dỗ của mấy cô gái ở câu lạc bộ chính là cấp thấp nhất, sau này sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt…”

Chu Lâm nghĩ nghĩ, chợt hỏi: “Vậy đối với mấy cám dỗ này, ai đến cậu cũng không từ chối sao?”

Triệu Dật cười nói: “Không có nha! Cậu xem tôi chẳng phải cũng không làm bậy sao? Tôi phân biệt những thứ này rất rõ ràng.”

Chu Lâm cười nói: “Cũng vậy thôi! Bên cạnh cậu lại có không ít phụ nữ, bạn gái cậu ai cũng xinh đẹp như vậy thì cần gì phải ở bên ngoài làm bậy chứ?”

Triệu Dật cười nói: “Tôi không có! Không phải tôi! Chớ nói bậy!”

Chu Lâm bày ra dáng vẻ khinh bỉ, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Không ngờ cậu dùng phương pháp như vậy để giúp Phạm Hưng. Tôi bây giờ rất mong chờ được gặp mặt Phạm Hưng, tôi muốn biết tối nay rốt cuộc cậu ấy làm gì.”

Hai mắt Triệu Dật mở to: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Hoặc là giả vờ làm quân tử, hoặc là tùy ý vui vẻ, một đêm làm bảy lần. Không có khả năng thứ ba.”

Chu Lâm cười nói: “Cậu cảm thấy cậu ấy chọn vế trước hay vế sau?”

“Tất nhiên là vế sau nha!”

Triệu Dật bật cười: “Cũng không phải cậu không biết tính cách của Phạm Hưng, cậu ấy cũng không phải là người sẵn sàng chịu thua thiệt thòi. Bỏ ra tổng cộng hai trăm nghìn tệ, mặc dù không cần cậu ấy trả tiền nhưng mà cậu ấy cũng sẽ cảm thấy có lỗi với tôi. Cho nên nhất định sẽ dồn hết sức giết địch, giết nhiều một chút. Vậy đơn giá mỗi lần không phải là thấp hơn sao?”

Chu Lâm lập tức hiểu ra: “Một lần hai trăm nghìn tệ. Hai lần thì mỗi lần chỉ một trăm nghìn. Nếu như làm mười lần, vậy thì một lần chỉ hai mươi nghìn…”

Lúc Triệu Dật trở lại khách sạn, Phùng Tiếu Tiếu đang xem TV thì ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Triệu Dật trở về, Phùng Tiếu Tiếu lập tức tỉnh táo hơn một chút, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống rồi sà vào lòng Triệu Dật.

“Hôm nay em hát có hay không? Còn không mau khen em đi!”

Triệu Dật cười nói: “Hát rất hay! Cực kỳ tốt! Rất tuyệt! Anh cũng nghe đến ngây người. Khán giả xem phát sóng trực tiếp lúc đầu còn cười nhạo em, nhưng sau đó toàn bộ đều bị em thuyết phục. Em nói xem em có giỏi hay không?”

Phùng Tiếu Tiếu lập tức trở nên vui vẻ: “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật! Sao nào? Có phản ứng gì sao?”

Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng: “Giáo sư Cao đã đăng bài hát đó lên các cổng thông tin điện tử âm nhạc. Vừa rồi em kiểm tra một chút, nhìn thấy phía dưới có rất nhiều bình luận. Trước mắt xem qua các bình luận, cơ bản đều là khen ngợi. Em cảm thấy không chừng có thể lọt vào danh sách bài hát mới!”

“Không tệ! Sắp trở thành ca sĩ nổi tiếng!”

Triệu Dật thả Phùng Tiếu Tiếu xuống, cười nói: “Anh đi tắm qua một chút, cả người đầy mùi rượu!”

“Vừa rồi anh làm gì vậy? Cùng bạn bè đi uống rượu sao?”

Triệu Dật kể lại chuyện mình dùng tiền cho Chu Vân, Phùng Tiếu Tiếu cười nói: “Anh thật đúng là đơn giản mà thô bạo nha!”

Triệu Dật cười nói: “Phương pháp này cũng chỉ có thể đối phó với những loại người như cô ta. Nếu không, một người xa lạ cho em một tấm vé, em có dám đi không? Cho em mười nghìn tệ để em tiếp rượu, em có dám không? Rốt cuộc trong mắt cô ta cũng chỉ có tiền mà thôi. Tiền chính là điểm mấu chốt đánh vào ranh giới tâm lý cuối cùng của cô ta…”

Phùng Tiếu Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ cô ta cũng không cảm thấy làm như vậy là chuyện khó chấp nhận được nha. Dù sao cũng kiếm được tiền, không phải sao?”

Triệu Dật cười nói: “Vui vẻ là được, không phải sao?”

Triệu Dật cũng sẽ không cảm thấy mình thiệt thòi.

Bởi vì lần này Triệu Dật có nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được phần thưởng. Phần thưởng này rõ ràng sẽ không quá thấp.

Thực ra dựa theo thói quen của hệ thống, tiêu tiền càng nhiều thì hoàn lại sẽ càng lớn. Nhưng mà đối với Chu Vân, Triệu Dật thật sự không muốn cho quá nhiều tiền. Lúc đầu hắn rút một triệu tệ, nhưng mà sau khi tiếp xúc thì ngay cả hai trăm nghìn tệ cũng không muốn cho.

Cô ta thật sự không đáng nhiều như vậy.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK