Bạch Nguyệt ừ một tiếng, đưa tay nắm lấy tay Triệu Dật.
Triệu Dật nắm tay Bạch Nguyệt, cười nói: "Nơi này có không ít cửa hàng mua sắm, hiện tại chúng ta cứ tay trong tay đi dạo một chút, hoặc là cô khoác tay tôi cũng được. Sau đó lại đi ăn cái gì đó, luyện kỹ năng thân mật lúc ăn với nhau. Chờ khi cô không thẹn thùng mất tự nhiên thì lúc đó muốn gạt qua cha mẹ cô hẳn là sẽ không thành vấn đề. ”
Bạch Nguyệt cắn môi, khẽ ừ một tiếng: "Vậy nắm tay trước đi, làm quen một chút rồi tôi lại khoát tay của anh.”
“Được!”
Triệu Dật rất tự nhiên mà nắm tay Bạch Nguyệt đi vào trong. Dù sao lúc này Triệu Dật cũng coi như là lão tài xế, dẫn theo một em gái học sinh tiểu học thế này còn không phải là ngựa quen đường sao?
Bạch Nguyệt đi một đoạn, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Những chuyện này có thể hay đừng nói cho Thiến Thiến được không, tôi sợ cô ấy sẽ tức giận. ”
Triệu Dật mỉm cười: "Việc này cho dù có nói thì cô ấy hẳn là sẽ không tức giận đâu, nếu như cô ấy muốn tức giận thì cô ấy sẽ không để tôi giúp cô rồi. ”
Bạch Nguyệt kéo tay Triệu Dật nói: "Có thể không nói thì không nói, dù sao nói ra thì cảm giác cũng rất khó xử. ”
Triệu Dật quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi sẽ không nói. Mặc kệ chúng ta làm cái gì, tôi cũng sẽ không nói được chưa, đây là bí mật riêng giữa chúng ta.
Bất kể chúng ta đã làm điều gì…
Tim Bạch Nguyệt đột nhiên lại gia tốc thêm vài phần, khuôn mặt cũng lập tức nóng lên.
"Đi thôi, đi dạo một chút rồi mua chút đồ ăn."
Triệu Dật dắt tay Bạch Nguyệt đi vòng quanh các cửa hàng.
Khả năng thích ứng của con người đều rất mạnh. Lúc mới bắt đầu nắm tay đều cảm thấy không được tự nhiên, đến khi nắm tay Triệu Dật rồi khoác tay Triệu Dật một cách tự nhiên thì Bạch Nguyệt chỉ mất có 10 phút.
Điều này đương nhiên là có liên quan đến độ hảo cảm của cô đối với Triệu Dật. Ở một mức độ nào đó, kỳ thật cô hoàn toàn tiếp nhận chuyện Triệu Dật là bạn trai của cô, chỉ là ngại Diệp Thiến mà thôi.
Hai người mua mì gói, ngồi ở chỗ ngồi bàn ăn. Bạch Nguyệt dùng nĩa cuốn lấy sợi mì rồi đút tới bên miệng Triệu Dật nói: “Há miệng…”
Triệu Dật ăn một ngụm hết sợi mì, trên mặt lộ ra nụ cười.
Chuyện này không phải là rất đơn giản sao.
Cô xem đi, rất là tự nhiên rồi đó!
"Cô phải cảm ơn tôi thật tốt đó..."
Triệu Dật vừa lái xe với tốc độ cao, vừa trêu chọc nói: "Vì để đề phòng không bị bại lộ, rõ ràng có cá lớn thịt lớn chờ tôi ăn, nhưng giờ tôi lại ở trạm quầy dịch vụ ăn mì gói luyện tập với cô..."
Bạch Nguyệt đương nhiên biết Triệu Dật đang trêu chọc mình, không khỏi buồn cười: "Vâng vâng vâng! Anh nói phải cảm ơn anh, muốn như thế nào đây? Dù sao chỉ cần Triệu đại gia vui vẻ thì tôi đều có thể.”
Triệu Dật nghiêng mặt nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt: "Cái gì cũng được sao?”
Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, cắn cắn môi, khẽ nói: "Anh muốn tôi làm cái gì?”
Ánh mắt Triệu Dật cố ý quét lên quét xuống hai lần như vậy, cười tủm tỉm nói: "Cô nghĩ tôi muốn làm gì?”
Bạch Nguyệt bị ánh mắt mang theo hơi thở "xâm lược" của Triệu Dật cố ý nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời càng thêm chột dạ, giọng nói cũng nhỏ đi một chút: "Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh, làm sao tôi biết anh muốn làm gì.”
Triệu Dật bật cười, cũng không tiếp tục trêu chọc.
Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không biết vì sao lại có cảm giác mất mát.
Bạch Nguyệt nhận ra cảm xúc của mình, trong lòng có chút xấu hổ.
Bạch Nguyệt ơi là Bạch Nguyệt, mày quá hư hỏng.
Bình tĩnh nha!
Triệu Dật quả thật rất ưu tú, là người đối tượng hoàn mỹ của nhiều cô gái, nhưng hắn có Diệp Thiến rồi nha!
Diệp Thiến là bạn của mình!
Lý trí đang khuyên, ác ma cũng đang khuyên.
Triệu Dật và Diệp Thiến chỉ là bạn trai và bạn gái, lại chưa kết hôn, nếu đã kết hôn không phải cũng có thể rời đi sao?
Vụng trộm, không cho Diệp Thiến biết không phải là được sao?
Mình lại không nghĩ muốn cướp Triệu Dật, chẳng qua muốn có được bạn trai như Triệu Dật, có được yêu thương như vậy mà thôi.
Bạch Nguyệt đột nhiên ôm đầu, lắc mạnh vài cái, giống như muốn vứt bỏ những thì thầm của ác ma này ra khỏi đầu.
Triệu Dật đang lái xe bị động tác đột ngột này của Bạch Nguyệt làm cho hoảng sợ.
"Cô làm cái gì vậy? Bỗng nhiên phát điên rồi sao?"
Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần, rất là ngượng ngùng cười nói: "Không có gì, phát điên hàng ngày mà thôi..."
Triệu Dật bị lời nói của Bạch Nguyệt chọc cười.
Cô gái này thực sự rất thú vị.