Chương 350: Anh định làm gì đây, một đánh bốn hay sao?
Vẻ mặt của Lục Đào thay đổi, đột ngột đứng dậy, cầm chai rượu Hennessy lên, trở tay nắm lấy khịt mũi lạnh lùng nói: "Tao không thể xen vào sao? Được rồi, con mẹ nó tao xem tên khốn nào dám tới đây, tới một người tao đánh một người. Mẹ nó, đứa nào không phục thì đánh tao, đánh thử tao một chút xem?”
Ngụy Xuyên cũng lập tức đứng lên, không nói lời nào cầm lấy bình rượu, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi. Ngược lại còn có vẻ nóng lòng muốn thử.
Vẻ mặt của Lôi Uy cũng thay đổi, không ngờ Lục Đào lại thực sự hỗ trợ Triệu Dật đến mức độ này, như vậy đúng là có chút phiền phức.
Nếu như Lục Đào thật sự tham chiến, thì hắn ta thật sự không dám lộn xộn.
Nếu Lục Đào bị thương trong cuộc hỗn chiến này thì đây sẽ là một vấn đề không nhỏ.
Tôn Lượng cũng đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt dừng ở trên người đàn ông đứng đầu, đột nhiên nói: "Tề Lão Thất, mấy người hẳn phải biết nhỉ?"
Người đàn ông dẫn đầu hơi giật mình, quay đầu lại nói: "Ông chủ Tề đương nhiên là chúng tôi có quen biết. Người anh em, cậu là…”
Tôn Lượng không trả lời người đàn ông này, chỉ nhìn anh ta chằm chằm hỏi: "Anh tên là gì?"
Người đàn ông không dám sơ suất, mấy người dám gọi thẳng tên ông chủ Tề, Tề Lão Thất rõ ràng không phải là người lương thiện gì, vì vậy anh ta vội vàng báo danh.
Bất cứ ai đã từng lăn lộn đều biết rằng lúc này còn giả vờ trang bức rất dễ bị biến thành kẻ ngốc.
Mọi người cứ báo rõ tên gọi trước, có thể bỏ qua thì bỏ qua, không qua được lại đấu sau.
"Cao Binh."
Tôn Lượng lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số rồi bấm.
"Ông chủ Tề... Là tôi, Tôn Lượng đây... Ông chủ Tề, công việc làm ăn của ông ngày càng lớn, tính khí của cấp dưới cũng lên cao thật đấy... Cao Binh, ông có biết không... Ha ha, hắn ngay ở trước mặt tôi, muốn đánh bạn bè của tôi... tốt! "
Tôn Lượng đưa điện thoại cho Cao Binh rồi nói: "Tìm anh."
Cao Binh vẻ mặt có chút bất an, cầm điện thoại xoay người sang một bên, kính cẩn trả lời điện thoại, sau khi nói vài câu thì Cao Binh cúp điện thoại. Tiếp đó đi tới, đưa điện thoại lại cho Tôn Lượng và xin lỗi liên tục.
"Anh Tôn! Đây là một sự hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi đã xúc phạm đến anh. Xin anh hãy tha thứ cho tôi. Anh Tôn, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ!"
Tôn Lượng nhận điện thoại, khẽ ừ một tiếng cũng không nói nhiều.
Cao Binh quay đầu, nhỏ giọng nói với Lôi Uy, gương mặt lúng túng nói: "Lôi thiếu gia! Thực xin lỗi, chuyện này tôi không xử lý được, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ!"
Cao Binh nói xong, mặc kệ Lôi Uy làm cái gì, lập tức xoay người dẫn theo vài mấy người đàn ông rời đi.
Nhìn thấy đám côn đồ do Lôi Uy gọi đến rời đi, Lục Đào đột nhiên thả lỏng người, bình rượu gõ nhẹ lên bàn, trêu ghẹo một câu: “Yo! Lôi thiếu gia, bây giờ chỉ còn một mình anh. Anh chuẩn bị làm gì bây giờ? Một người chọi bốn người chúng tôi hay là sao?"
Trước mắt mọi người, Lôi Uy cảm thấy mình thật mất mặt.
Người ta ở bàn số hai này có bốn người, chính mình đi tìm Triệu Dật gây chuyện. Kết quả Triệu Dật còn chưa mở miệng, ba người còn lại đã đứng ra tiến lên bảo vệ. Bên phía mình chỉ có một người, mấy tên kia tuy cũng đứng ở phía sau mình nhưng hoàn toàn là đứng xem kịch, không một ai dám lên tiếng...
Nhìn con mẹ ngươi!
Cho dù toàn bộ các người tới trói tôi thì ông đây cũng sẽ không xấu hổ như vậy!
Lôi Uy lạnh lùng chỉ vào Triệu Dật: "Nhóc con! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."
Lôi Uy nói xong cũng mặc kệ đám người ở bàn số một kia, xoay người đi về phía bên ngoài. Mấy người nam nữ ở bàn số một liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó cũng nhanh chóng đuổi theo gã. Nháy mắt bàn số một đã trống không.
Lục Đào lắc lắc chai Hennessy trong tay, nhìn phần rượu còn lại, cười nói: "Cũng may là không có đánh nhau, nếu không thì rượu này chẳng phải là lãng phí rồi sao, đây là mấy ngàn đấy nha.”
Triệu Dật cười cầm ly rượu lên nói: "Đến, chúng ta nâng ly vì anh Đào thật dũng cảm."
Mấy người đàn ông nhìn Triệu Dật vẻ mặt bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào, trong lòng không khỏi cảm thán hắn, thật sự là quá trầm ổn.
Triệu Dật chạm ly cùng hai người khác nói: "Anh Lượng, anh Xuyên, cám ơn!"
Lục Đào thờ ơ nói: "Hiếm khi ông đây được mời khách. Nếu không phải sợ rượu sau khi đánh nhau sẽ không uống được nữa thì tôi thật sự không muốn xen vào. Tôi muốn xem cảnh mấy tên cặn bã kia bị anh Dật thu thập một trận, lần trước tôi đã bỏ lỡ cảnh hay...”
Ngụy Xuyên và Tôn Lượng hai mắt sáng lên, Ngụy Xuyên tò mò hỏi: "Như thế nào, anh Dật trước đó có sự tích anh hùng gì sao?”
Lục Đào cười nham hiểm nói: "Hồi trước lớp trưởng của chúng tôi... chậc chậc… là một cô gái thật xinh đẹp. Người theo đuổi cô ấy mang theo năm, sáu tên đàn ông đến lớp học gây chuyện, còn muốn đánh người. Anh Dật để cho mọi người rời khỏi phòng học, khóa trái cửa phòng. Sau đó một người đối diện với sáu, bảy tên. Đánh cho sáu, bảy tên đàn ông cường tráng gãy tay gãy chân. Tên cầm đầu thì bị đánh đến sưng cả mặt biến thành đầu heo, còn phải quỳ xuống đất xin tha nữa chứ... "