Triệu Dật cười khẽ: “Đó là vinh hạnh của tôi, không nghĩ đến tôi còn có thể có một người bạn gái là công chúa, đây đáng là chuyện để tôi khoe khoang suốt đời.”
Câu nói của Triệu Dật khiến cho Alyssa bị chọc cười, cả hai chìm trong bầu không khí vui vẻ thoải mái.
Đã qua 12 giờ, Alyssa cũng chào tạm biệt hai người. Đối với cô mà nói, hai ngày nay ngủ trễ đã xem như ngoại lệ, ngày thường cô làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc.
Sau khi hẹn xong thời gian dạo phố ngày mai, Alyssa rời đi. Triệu Dật nhìn qua đĩa sashimi, cười nói: “Sức chiến đấu của các cô đúng là không ổn. Chỗ này cũng chỉ có khoảng hơn 1 kg, vậy mà ba người chúng ta cũng không ăn hết, nào. Thêm tương hải sản!”
Hai người Triệu Dật và Quan Tâm tấn công nốt đĩa sashimi còn lại, sau đó dọn dẹp đồ đạc rồi về phòng ngủ.
Triệu Dật lên lầu, đi được vài bước anh bỗng quay đầu lại: “Quan Tâm, lễ tình nhân vui vẻ.”
Quan Tâm ngẩn người, nhìn Triệu Dật mỉm cười đứng trên cầu thang. Trong nháy mắt lòng cô như được thả lỏng cùng với chút cảm giác rung động ấm áp.
“Ông chủ, cũng chúc anh vui vẻ!”
Triệu Dật cười cười: “Cùng công chúa dạo phố, có thể không vui vẻ được sao?”
Quan Tâm theo bản năng hỏi: “Anh định tán tỉnh Alyssa sao?”
Triệu Dật cười nói: “Hoa nở nên chiết lúc còn hoa, đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành. Nếu đã có duyên thì thử một chút, quen được công chúa, chuyện như vậy cũng không nhiều…”
(Câu thơ được trích trong bài ‘Kim lũ y’ của Đỗ Thu Nương: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”)
Triệu Dật cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình với Quan Tâm, dù sao cô ấy cũng không phải không biết mình là người như thế nào.
Công chúa sao?
Cứ trêu chọc thôi!
So với trước đây có chút khác biệt đó chính là nhiệm vụ phát sinh là ngẫu nhiên và không có giới hạn thời gian. Mà lần này, nhiệm vụ có giới hạn thời gian. Nếu trong thời gian nhiệm vụ không chiếm được Alyssa thì những thứ phía sau cơ bản cũng đừng nghĩ nữa.
Không thể chỉ vì trêu chọc một em gái mà suốt ngày bay đến Thụy Điển được!
Chi phí đi lại không thành vấn đề nhưng tinh thần thể lực muốn nỗ lực cũng không chịu được. Bên Giang Châu còn có mấy người nữa cơ mà.
Triệu Dật vung tay, tiêu sái trở lại phòng mình sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Quan Tâm nằm trên giường nhưng lại không thể nào ngủ được.
Triệu Dật thật đúng là có năng lực nha!
Bản thân hắn chạy đến Tam Á để trốn bạn gái, vậy mà còn có thể gặp phải một công chúa, không những thế có vẻ hắn còn rất được vị công chúa này yêu thích?
Đừng nói đến công chúa, bỏ quan hệ công tác qua một bên thì dù cho là chính mình cùng Triệu Dật trải qua mấy ngày vì xảy ra rất nhiều bất ngờ mà cũng tăng cao hảo cảm đối với hắn.
Cho dù bản thân biết rõ hắn có nhiều bạn gái nhưng lại như trước không thể ghét nổi hắn, vẫn bị hắn hấp dẫn như lúc ban đầu..
Hài hước, ấm áp, chính trực. Đương nhiên chủ yếu vẫn là do hắn đẹp trai, vừa có khí chất lại có mị lực.
Tiền cũng nhiều...
Tiền không phải là thứ tốt nhất để thể hiện sự mị lực của một người nhưng muốn thể hiện mị lực lớn nhất thì lại không thể không có tiền.
Nếu không có tiền, bạn có thể mua được biệt thự view biển sang trọng được không?
Nếu không có tiền, bạn có thể thuê du thuyền ra biển câu cá được sao?
Không có tiền, ngay cả một bữa đồ nướng hải sản hơi cao cấp một chút cũng không ăn nổi. Cho dù là tới đây du lịch, dù vào nhà hàng cũng chỉ có thể chọn hải sản loại kém nhất không đáng bao tiền, nếu không chỉ cần hơi đắt một chút đã cảm thấy thịt đau vô cùng rồi.
Nếu mình vẫn đi theo ông chủ này, liệu bản thân mình sẽ trầm luân vào một ngày nào đó hay không đây?
Nhìn mấy người Phùng Tiếu Tiếu, Diệp Thiến, họ sống có vẻ rất vui vẻ, rất hạnh phúc nhỉ?
Có thể tập trung vào sự nghiệp của bản thân lại có một người đàn ông yêu thương chính mình. Không cần phải lo lắng về vấn đề kinh tế, chỉ cần làm chuyện bản thân muốn làm là được. Cuộc sống như vậy thật thoải mái.
Quan Tâm suy nghĩ lung tung một hồi đột nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Quan Tâm, mày điên rồi sao?
Chẳng lẽ bản thân chuẩn bị làm tình nhân bí mật của hắn sao?
Phùng Tiếu Tiếu, Diệp Thiến, Liễu Vũ Phi ba người này đều giống nhau. Các cô ấy không biết Triệu Dật có người khác ở bên ngoài, cho dù có đoán được một ít nhưng cũng chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi. Nhưng bản thân mình lại biết được tất cả mọi việc mà.
Lòng mình có thể bình yên được sao?
Làm một chú chim hoàng yến?
Đừng nói đến bản thân không muốn, chỉ sợ Triệu Dật cũng không nguyện ý.
Cô nhớ rõ Triệu Dật từng nói rằng hắn tuyển mình là để làm việc cho hắn, nếu có thể, hắn tình nguyện tuyển người xấu một chút.
Cô chỉ là nhân viên mà thôi!
Một nhân viên không hơn không kém!
Quan Tâm ở trong lòng xây dựng lại tâm lý cho mình một trận, tâm tình lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Ngày mai chính mình chắc không cần đi làm bóng đèn đâu nhỉ?
Ơ, không đúng.