Triệu Dật thẳng thắn trả lời, ánh mắt và thái độ cũng rất tự nhiên.
Điều này căn bản là nói thật lòng.
Quen biết Giang Dĩnh trong trung tâm thương mại, thấy cô không ngần ngại nhảy từ trên cao xuống để bảo vệ một đứa bé, Triệu Dật biết cô là một người lương thiện.
Sau này hai người lại lần nữa gặp nhau trong cửa hàng Gucci, Giang Dĩnh từ chối món quà của quản lý Chu có thể thấy được cô không phải là loại con gái ham hư vinh.
Triệu Dật đầu tư bộ phim đó đương nhiên phần lớn là muốn giúp Giang Dĩnh.
Bây giờ để cô làm nữ chính, một phần Giang Dĩnh là người thích hợp nhất với kịch bản của hệ thống, mà chủ yếu hơn là Triệu Dật muốn nâng đỡ cô.
Nếu không thì chỉ cần nhà đầu tư mở miệng nói một câu, còn sợ các diễn viên nữ không kéo nhau đến hay sao?
Đóng phim điện ảnh cùng với Bành Yến còn sợ không nổi tiếng sao?
Nếu như không phải thích cô thì sao lại làm vậy?
Dường như Giang Dĩnh cũng không ngờ Triệu Dật trả lời dứt khoát như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Muốn nói không thích sao?
Sao lại như thế được.
Người con trai vừa có tiền, vừa có năng lực lại ấm áp như vậy, đây chẳng phải là những phẩm chất của một bạch mã hoàng tử trong lòng mình sao?
Chính xác là Giang Dĩnh cảm thấy không nỡ.
Giang Dĩnh cảm thấy mình giống như là cô bé lọ lem, còn Triệu Dật là hoàng tử, bản thân mình có vẻ không xứng.
Cho đến bây giờ Giang Dĩnh cũng không hy vọng xa vời được gả vào làm phu nhân nhà giàu. Thực ra cô lại muốn tiếp tục đi trên con đường trong giới phim ảnh này hơn.
Cô muốn trở thành một ngôi sao điện ảnh lớn có thực lực, có thể kiếm tiền, còn có thể giành được giải thưởng.
Trong lòng Giang Dĩnh có hơi bất lực, ngẩng đầu nhìn Triệu Dật: “Có.. có lẽ, tôi cảm thấy tôi không xứng với anh.”
Triệu Dật cười nói: “Vậy thì cô phải cố gắng lên, tranh thủ trở thành ảnh hậu, đóng một bộ phim cát xê mấy chục triệu. Khi đó cô sẽ không cảm thấy không xứng với tôi nữa!”
Giang Dĩnh thở dài đáp: “Thật sự có thể như vậy sao? Anh tốn công tốn sức giúp đỡ tôi nhưng nếu tôi không thành công, cho dù có dùng hết cơ hội cũng không thể thành công được. Vậy chẳng phải anh sẽ chịu thiệt sao?”
Triệu Dật bị sự nghiêm túc của Giang Dĩnh làm cho buồn cười. Nhưng trong lòng cũng có chút ấm áp và xúc động.
Rốt cuộc cô gái này cũng không giống với người khác.
Đơn thuần, hiểu chuyện mà không đam mê vật chất.
Nếu là một cô gái như vậy trong giới phim ảnh, chỉ sợ khi nghe thấy mình nói thích cô ấy, trong lòng đã sớm vui mừng đến phát điên rồi.
Sau này thì sao?
Ai mà quản được chuyện sau này chứ. Bây giờ biết tận dụng tài nguyên để kiếm tiền, cho dù sau này không đến với nhau, bạn không thích tôi, thì như thế nào chứ?
Có tiền vẫn tốt nhất!
Triệu Dật cười nói: “Vậy thì cô lại càng phải cố gắng nha! Cô cũng biết đấy, đây là một bộ phim đầu tư hàng trăm triệu. Mặc dù đất diễn của nhân vật nữ chính cũng không quá nhiều, nhưng mà rốt cuộc vẫn là nữ chính. Cô không thể gây trở ngại đâu đó. Nếu như vì bị cô kéo chân, phim của tôi thua lỗ thì cô phải bán thân cho tôi cả đời để trả nợ đấy nha!”
Đương nhiên Giang Dĩnh biết Triệu Dật đang nói đùa. Nhưng mà trong lòng vẫn vô cùng xúc động.
Đặc biệt viết một kịch bản phù hợp với mình, còn đầu tư bộ phim hàng trăm triệu chỉ để cho mình diễn vai nữ chính, điều này giống như là gắn cho mình một đôi cánh để mình tự bay vậy!
Vai nữ chính trong phim kinh dị lần trước đoán chừng cũng không gây được tiếng vang lớn. Dù sao phim kinh dị là một loại phim rất đặc thù, đặc biệt là không có nội hàm vì nó đáng sợ, mà càng đáng sợ thì càng không có tương lai. Nhưng mà loại phim bom tấn chất lượng cao thế này, một khi diễn tốt thì giống như ánh sao sáng ngời. Từ đó trở thành diễn viên hàng đầu, không còn là một người qua đường có cũng được mà không cũng chẳng sao nữa.
Chẳng cần phải nói, chỉ cần bộ phim này nổi tiếng, dựa vào đó mà đến thử vai ở bất cứ đâu thì người khác đều phải nhìn thêm vài lần.
Giang Dĩnh khẽ cắn môi nói: “Tôi nhất định sẽ cố gắng. Thực ra gần đây tôi luôn ở nhà nghiên cứu và luyện tập với nhân vật này. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt cô ấy!”
Triệu Dật gật đầu, cười nói: “Tôi tin tưởng cô!”
Ngay cả hệ thống đều tin tưởng cô, đương nhiên tôi cũng tin tưởng cô rồi!
Đúng là Triệu Dật không lo lắng việc Giang Dĩnh diễn không tốt. Sự giúp đỡ của hệ thống trâu bò như vậy, hắn cũng đã chứng kiến rất nhiều lần.
Trên thực tế, sau khi tập hợp đủ những người này, còn có Đặng Lâm giúp đỡ thì bộ phim này chính xác là để kiếm tiền. Đến nỗi có thể kiếm được bao nhiêu, ngay cả Triệu Dật cũng không nói trước được.
Đầu tư một trăm triệu, phòng bán vé phải đạt đến hơn hai trăm triệu thì mới đảm bảo không bị lỗ.
Nhưng mà với kịch bản cấp A cộng thêm người có sức hút phòng vé lớn như Bành Yến, phòng bán vé dù sao cũng không thể chỉ đạt được hai trăm triệu nha.
Ngồi đợi lấy tiền thôi!
Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian quay phim cũng không ngắn. Bây giờ muốn quay một bộ phim cũng không giống như một bộ phim điện ảnh những năm 1920 - 1930 chỉ cần quay nửa tháng là có thể ra mắt. Giai đoạn chuẩn bị trước cũng mất một tháng, quay phim khoảng ba tháng. Thời gian xử lý hậu kỳ cũng không cố định. Nếu như không có hiệu ứng đặc biệt gì thì biên tập OK là được. Nhưng nếu có liên quan đến hiệu ứng đặc biệt và kỹ xảo điện ảnh thì có lẽ một đến hai năm cũng chưa xong.
Đây là kịch bản phim cấp A tên là “Niềm tin trỗi dậy”, trong đó đề cập tới không ít những đồ vật khoa học viễn tưởng. Ngoài ra còn có một số động tác đặc biệt là cần tiến hành xử lý hậu kỳ. Theo như kịch bản viết, ước chừng công đoạn xử lý hậu kỳ cũng mất hai tháng. Nếu như mọi thứ đều thuận lợi, có lẽ 7 tháng mới có thể hoàn thành bộ phim.
Tính toán thời gian một chút, chắc hẳn là đúng vào kỳ nghỉ hè sang năm…
Một thời điểm không tệ nha!
Triệu Dật nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười giờ, hắn nói: “Ngày mai cô cũng phải đến công ty ký hợp đồng. Bây giờ cô muốn thuê khách sạn hay là trở về ký túc xá?”