Hơi ngừng lại một chút, Triệu Dật cười nói: "Lát nữa mẹ cho con số tài khoản, con chuyển chút tiền qua cho mẹ. Ngày thường mẹ cứ dùng tùy ý, dùng hết con lại chuyển cho người!”
Trần Mỹ Quyên cười nói lại: "Không phải trong nhà không có tiền ăn, con không cần phải đưa cho mẹ!"
Triệu Dật cười nói: "Mẹ cứ đưa cho con đi. Để con đỡ phải lục tung khắp nơi tìm thẻ ngân hàng của mẹ. Coi như là con hiếu kính mẹ đi.”
Thấy Triệu Dật khăng khăng như vậy, Trần Mỹ Quyên biết cho dù không đưa thì hắn cũng có thể tự mình tìm cách lấy được, bà bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, lát nữa mẹ sẽ đưa cho con. Đừng chuyển cho mẹ quá nhiều tiền. Con đừng tạo cho mẹ có thói quen tiêu tiền như nước…”
...
Triệu Dật vẫn luôn ở nhà đón Tết Nguyên Đán cùng với cha mẹ. Lúc này mới lái xe trở về Giang Châu.
Triệu Dật chuyển 5 triệu tệ cho Trần Mỹ Quyên để cho bà tùy ý mua sắm. Dù sao vấn đề ăn mặc đã được cải thiện rồi thì các phương diện khác cũng nên được cải thiện.
Tiền kiếm được không phải là để tiêu hay sao?
Trong thời gian Triệu Dật không có ở Giang Châu, Lục Thần và những người khác vẫn đang theo dõi tiến độ của hợp đồng với Dược phẩm Lôi Sâm. Hiện tại tất cả số tiền 1,38 tỷ đã được nhận và tất cả cổ phiếu đã được giao.
Giao dịch mua bán này đã coi là hoàn toàn hoàn thành.
Hà Khôn, cổ đông thứ hai của Dược phẩm Lôi Sâm, đã loại bỏ vị trí Chủ tịch Lôi Cương ra khỏi hội đồng quản trị vì ông ta có được những cổ phần trong tay đám người Triệu Dật. Sau đó Hà Khôn tạm thời đảm nhận vị trí chủ tịch và đã thông qua kế hoạch thu mua.
Do đó Hà Khôn đã ký hợp đồng với Dược phẩm Khang Mỗ và hoàn tất quá trình thu mua. Sau khi tin tức này truyền ra, cổ phiếu của Dược phẩm Lôi Sâm liên tiếp tăng cao.
Nói một cách chính xác thì không có kẻ thua cuộc. Bởi vì tất cả mọi người đều kiếm được tiền, kể cả cựu chủ tịch Lôi Cương. Thứ duy nhất mà ông ta mất chính là quyền kiểm soát của Dược phẩm Lôi Sâm.
Sau khi tiền đến tay, mọi người tự nhiên cũng chia tiền. Số tiền Triệu Dật được chia là 418 triệu cũng đã nằm trong tài khoản của hắn.
Triệu Dật chuyển hết tiền trong hệ thống ra, lập tức vốn tài chính của Triệu Dật đã đạt được 500 triệu.
Năm trăm triệu!
Đây đã là một con số rất lớn.
Sau khi Lục Đào và những người khác nhận tiền xong, đều ngây ngẩn cả người, bọn họ đã sớm chờ Triệu Dật trở về để làm tiệc chúc mừng.
Triệu Dật: Hoan hô đi, hoàng đế của các người đã trở lại!
Lục Đào: Cung nghênh anh Dật Thần Tài trở về!
Ngụy Xuyên: Anh Dật thống nhất giang hồ, là người giàu nhất thế giới!
Tôn Lượng: Anh Dật sẽ được hưởng phúc mãi mãi, thọ cùng trời đất!
Triệu Dật: Không tồi, không tồi, thái độ rất tốt. Lần sau mọi người lại cùng nhau bay nha!
Lục Đào: Không phải chứ! Cậu chỉ tùy tiện nói một câu như vậy thôi đúng không? Vòng này vừa mới kết thúc, cậu sẽ không lại có mục tiêu mới rồi đó chứ?
Triệu Dật: Làm sao có thể? Chạy đến mấy cũng phải cho người ta thở ra một hơi chứ.
Lục Đào: Thực sự là thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao mặc dù đi theo để kiếm tiền nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy rất bất an. Lúc nào cũng có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Ngụy Xuyên: Đồng cảm! Tôi còn nghĩ rằng chỉ có mình tôi cảm thấy như vậy. Tôi cũng không dám nói, sợ sẽ bị mọi người chê cười!
Tôn Lượng: Anh Dật, hai người bọn họ đã chịu không nổi nữa rồi. Lần sau đừng dẫn bọn họ theo nữa làm gì. Chỉ cần mang một mình tôi là tốt rồi, để cho bọn họ ghen tỵ đi thôi!
Ngụy Xuyên: Không, anh Dật! Tôi còn có thể giúp đỡ một chút!
Lục Đào: Đúng vậy.!Tôi cảm thấy như mình có thể chiến đấu thêm 100 trận nữa!
Triệu Dật: Tạm thời nghỉ ngơi đã. Tôi sẽ quan sát trước, tìm thấy cơ hội mới ra tay được.
Lục Đào: Vâng vâng. Anh Dật! Tiền của mọi người đã đến rồi. Nói cho tôi biết, anh định chúc mừng như thế nào đây?
Triệu Dật: Còn có thể thế nào? Còn không phải là ăn ngon, rượu ngon, người đẹp… thì còn có thể làm gì nữa đây?
Ngụy Xuyên: Tôi chưa từng nghĩ có một ngày sẽ buồn phiền vì không biết đến nơi nào ăn chơi, cảm thấy xa hoa cũng chỉ đến như vậy là cùng.
Triệu Dật: Cậu đang phiêu đấy. Đừng nói đến những địa điểm cao cấp hơn, chỉ nói Hasa Place thì ăn một bữa ở đây rồi vui chơi một chút, 200 ngàn tệ là không đủ nha. Bây giờ mặc dù cậu kiếm được tiền, thế nhưng còn chưa đủ chơi ở đây một năm đâu đấy.
Ngụy Xuyên:??? Ặc! Anh Dật nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn còn quá nghèo. Tôi cảm thấy thật hổ thẹn vì mình không có mục tiêu cao cả nào!
Lục Đào: Ha ha, anh Dật đánh mặt thật tốt nha! Tôi không ngại mình có quá nhiều tiền. Nếu nhiều tiền hơn có thể ăn một chén ném một chén trứng cá tầm, hay là súc miệng bằng Lafite 82 năm. Mỗi ngày sẽ ăn Mãn Hán toàn tịch, sống trong trang viên với diện tích vài km. Ở trong trang viên người giúp việc đi mua đồ ăn cũng lái Ferrari, còn tôi thì di chuyển bằng trực thăng... "