"Đồng ý! Còn không thành thật khai báo!"
Triệu Dật giễu cợt nói: "Thật thà sẽ phải đi chuyển gạch ở phía tây, tôi không phải ngu ngốc. Dù sao cũng phải có chút bản lĩnh giữ ở đáy hòm mới có thể đánh bất ngờ chứ!"
Triệu Dật trở lại chỗ ngồi xuống, Diệp Thiến bưng ly đồ uống lên nói: "Tôi mời anh! Anh đàn thật dễ nghe!"
Triệu Dật cầm một ly rượu nói: "Cám ơn! Tặng cho cô đấy!"
Đôi mắt của Diệp Thiến sáng lên. Trái tim dường như có một bàn tay vô hình trêu chọc một phen.
Đương nhiên cô biết tên của bản nhạc này. Tốt xấu gì cô cũng học vũ đạo. Đối với mấy bản nhạc kinh điển như này vẫn biết một ít.
Tình yêu hôn nhân, bài nhạc này rất có ngụ ý. Dù sao thì ý nghĩa của nó đại khái là tình yêu của nam nữ sau khi trải qua sóng gió, cuối cùng cũng sẽ đến được với nhau.
Diệp Thiến biết cô rất xinh đẹp, nhưng cô không dùng nhan sắc đó để đạt được điều gì. Dù sao gia đình cô mở một trường dạy lái xe, gia cảnh tuy không giàu có nhưng cũng không tệ. Cho nên cô cũng không cần tìm kiếm một cuộc sống xa hoa.
Đối với nam sinh, cô vẫn để ý xem mình thích hay không, chứ không phải là để ý xem đối phương có bao nhiêu tiền.
Trước khi cô đến cửa hàng Ferrari để làm bán thời gian vào ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, chủ yếu phần nhiều là để rèn luyện trải nghiệm cuộc sống xã hội, chứ không phải là vì để kiếm tiền. Cha mẹ cô chu cấp sinh hoạt phí hàng tháng không thiếu, họ lo sợ chu cấp thiếu sinh hoạt phí thì con gái họ sẽ bị người khác so sánh. Tiêu chuẩn "giàu có".
Triệu Dật rất ưu tú. Ưu tú đến mức cô mới gặp Triệu Dật một ngày mà đã có chút động lòng.
Triệu Dật rất phù hợp với hình tượng Hoàng tử cưỡi ngựa trắng quyến rũ trong lòng các cô gái.
Hắn ta đẹp trai, giàu có lại có khí chất, tính cách vừa chín chắn lại vừa ấm áp.
Diệp Thiến đặt cái ly xuống, giơ tay nhìn đồng hồ Longines trên cổ tay, ghé sát lại gần Triệu Dật hơn một chút, thấp giọng nói: "Đã mười giờ rưỡi rồi! Tôi phải chuẩn bị trở về trường học, sáng mai còn có lớp, giáo viên sẽ điểm danh."
Triệu Dật hơi sửng sốt: "Đại học Tất Nam có mấy cái khuôn viên. Cô ở khuôn viên nào?"
Diệp Thiến thì thầm: "Cơ sở chính ở Bạch Bối."
Triệu Dật nhíu mày, Bạch Bối là một huyện ở ngoại ô của Giang Châu, cách thành phố Giang Châu khoảng 40 km. Tuy rằng có tàu cao tốc nhưng hiện tại đã rất muộn, tàu cao tốc hiển nhiên đã đóng cửa.
"Ở đó có hơi xa một chút. Cô định về như thế nào?"
Diệp Thiến cười nói: "Tôi sẽ bắt taxi về! Cũng không xa lắm, chỉ hơn bốn mươi km thì đi mất một tiếng thì sẽ tới nơi. Sau khi tắm xong, tôi có thể nằm xuống thì lúc đó cũng mới mười hai giờ. Sẽ không ảnh hưởng gì đến lớp học sáng mai!"
Triệu Dật suy nghĩ một chút: "Tôi đưa cô về."
Diệp Thiến mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Triệu Dật: "Anh uống nhiều như vậy, chắc anh không định uống rượu rồi còn lái xe đấy chứ?”
Triệu Dật cười nói: "Tại sao tôi say rượu mà còn phải lái xe? Tôi uống rượu nhưng cô không uống rượu, cô sẽ lái xe. Lúc trước ở khu vực trung tâm thành phố không thể tăng tốc. Chẳng lẽ cô không nghĩ chạy trên đường cao tốc thì sẽ như thế nào sao?”
Diệp Thiến lập tức hiểu được suy nghĩ của Triệu Dật: "Ý anh là tôi lái xe, anh đưa tôi về. Nhưng làm cách nào để anh quay lại? Tìm tài xế lái thay à? Chỗ đó có hơi xa chút..."
Triệu Dật cười, nhỏ giọng đáp: "Cần gì người lái thay. Tôi là một người đàn ông đâu có phiền phức như vậy. Đưa cô về rồi tôi tìm cái khách sạn để ngủ lại, ngày mai tỉnh rượu thì lại lái xe trở về là được. Nếu không thì nghỉ một lát rồi lái trở về.”
Diệp Thiến suy nghĩ, điều này thực sự khả thi.
"Ngày mai không phải nhập học hay lên lớp sao? Anh định trốn tiết à?"
Triệu Dật cười hỏi: "Sinh viên đại học trốn tiết không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa chương trình học tôi cũng đã học xong hết rồi. Đi học cũng chỉ là cho có mặt, nghe giảng bài chính là lãng phí thời gian của tôi.”
Diệp Thiến không nhịn được cười: "Anh lợi hại như vậy sao?"
Triệu Dật khẳng định trả lời: "Đúng vậy! Tôi chính là lợi hại như vậy."
Diệp Thiến nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Dật: "Anh thật sự muốn đưa tôi về?"
Triệu Dật gật đầu: "Ừ."
Diệp Thiến cắn môi: "Khi trở về, tôi sẽ trực tiếp đến ký túc xá của trường. Cũng sẽ không đi ăn tối hay làm bất cứ thứ gì khác nữa..."
Triệu Dật cười: "Cô đang lo lắng tôi sẽ lấy cớ đưa cô về để dây dưa không rõ với cô sao. Cô yên tâm đi, tôi không phải loại người như vậy. Cô nói cô không uống rượu tôi cũng không có ép cô mà đúng không? Cô cũng đâu có say, làm sao sẽ cho tôi cơ hội làm điều đó?”
Diệp Thiến bị lời nói của Triệu Dật làm cho buồn cười: "Được rồi! Vậy thì tôi cảm ơn vị đại gia giàu có đã đưa tôi về nhà!"
Triệu Dật cười nói: "Nếu như muốn cám ơn tôi vậy thì trưa mai mời tôi đi ăn cơm là được rồi."
Diệp Thiến sảng khoái đáp ứng nói: "Được rồi! Nếu đến giờ cơm trưa mà anh vẫn chưa đi thì tôi sẽ mời anh ăn cơm. Nhà ăn ở trường học anh có thể thích ứng được hay không?”
Triệu Dật nhún vai nói: "Tôi cũng là học sinh tốt mà. Sao lại không thể thích ứng với nhà ăn của trường học được? Tầng một không được thì tầng hai rau xào. Được rồi chứ, tôi đặc biệt đưa cô trở về, cô mời tôi ăn một bữa rau xào chắc không quá đáng chứ?”
"Không quá đáng! Quyết định như vậy. Đi thôi!"
"Đi thôi!"
Triệu Dật rót đầy ly rượu của mình rồi bưng chén đứng lên nói: "Mấy vị đại ca! Diệp Thiến phải trở về Bạch Bối, đã muộn rồi tôi sẽ đưa cô về một chút. Mọi người cứ uống từ từ, tôi rút lui trước, sau này có việc lại liên hệ trên nhóm."